Chương 3335: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (3)
Chương 3335: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (3)Chương 3335: Khiếu Hoa Kê Mới Ra Lò (3)
Nỗi lo lắng trong lòng mọi người thoáng cái biến mất.
Tô Yên một tay kéo Kê Tử ôm vào trong lòng, nghẹn ngào.
Kê Tử tựa như ve sầu thoát xác, cố sức chui ra khỏi lớp thân thể bên ngoài đã bị đốt cháy, nhiệt khí không ngừng bốc lên từ bên trong.
"Đừng nói đây mới chính là Khiếu Hoa Kê thực sự." Vương Tiểu Bảo vuốt mũi cười nói.
Sau khi Kê Tử hoàn toàn cắt bỏ được lớp bỏ ngoài đã cháy xém, tình hình thân thể để cho mọi người sợ ngây người:
So sánh với nó lúc trước, nó trưởng thành hơn rất nhiều, lông tơ màu vàng trên người cũng biến mất, thay vào đó là bộ lông màu vàng kim lộ ra một chút màu đỏ, trên đỉnh đầu còn mọc thêm lông dài giống như lúa mạch, trên đuôi cũng mọc thêm lông chim màu nâu đậm.
Loại biến hóa này, thật giống như... một con gà con biến thành gà mái, hơn nữa biến hóa này hoàn thành trong khoảng thời gian lôi kiếp ngắn ngủi, điều này đã đủ làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc.
Hơn nữa thanh âm khi nó nói chuyện cũng thay đổi, trở nên trầm hơn, không có the thé như trước.
"Thăng liền ba cấp, rất đáng ca tụng, cảm tạ ta đi."
Lão Quách cũng đã đi tới, thập phần đắc ý mà nói.
Tô Yên tức giận trừng hắn liếc mắt, lần thứ hai đem Kê Tử ôm vào trong lòng, một tay vuốt đầu của nó, đau lòng nói rằng: "Thật là giỏi, Kê Tử của chúng ta là giỏi nhất, có thể chống đỡ được cường độ lôi kiếp gấp ba lần..."
Kê Tử nghe xong lời này rất ngượng ngùng, ngập ngừng nói: "Chuyện này... Kỳ thực ta không chống đỡ được, nhiều lần ta muốn dùng súng bắn nước kia để..."
"Nhưng ngươi vẫn không dùng, chứng tỏ ý chí của ngươi đủ cường đại, thực sự rất tuyệt!"
Diệp Tiểu Mộc cũng khen ngợi nó giống như khen em bé vậy.
Kê Tử liếc mắt nhìn hắn, tiếp theo tức giận hừ hừ nhìn Lão Quách, nước mắt ủy khuất chảy ròng trong mắt, nói rằng: "Nếu như ta không nghe thấy các ngươi nói ta sẽ dùng, nhưng mà ta đã nghe được a, bên trong lại đựng nước tiểu! Bổn đại vương suốt đời thích sạch sẽ, để cho ta dùng nước tiểu phun lên người mình, có nhiều lần ta không chống nổi, rất muốn cầm Cái này làm sao có thể chịu đựng được!"
Mọi người cười ha ha lên.
"Đúng không, cho nên biện pháp của ta vẫn rất cao minh, nếu không bây giờ ngươi đã lôi kiếp thất bại, nào có uy phong như bây giờ!"
"Đi chết đi!"
Kê Tử đột nhiên cầm lấy súng bắn nước, phun về phía Lão Quách.
Lão Quách bất ngờ không kịp đề phòng bị văng nước tiểu đầy mặt, nhất thời lớn tiếng kêu lên, không ngừng lắc đầu.
Diệp Tiểu Mộc và Vương Tiểu Bảo nhìn thấy liền cười ha ha, kết quả Kê Tử cũng lần lướt bắn vào bọn hắn, hai người nhanh chóng đưa tay lên đỡ, kết quả cũng bị bắn đầy tay đầy người.
"Ha ha ha!" Kê Tử hình như phát hiện trò chơi này cũng rất vui, tỉnh thần đang uể oải thoáng cái phấn chấn, giương cánh bay lên, dùng súng bắn nước phun về phía ba người, phun đến nỗi ba nam nhân ô oa kêu loạn lên.
"Này, ngươi xuống đây cho ta, đây chính là... Đây chính là nước tiểu của ta, không được xằng bậy!"
Tô Yên mặt đỏ lên, đuổi theo Kê Tử, gào to lên.
Về đến nhà, bốn người đều bị ướt sũng, trên người ba nam nhân còn dính nước tiểu, cùng nhau chui vào buồng vệ sinh đi xịt rửa, lúc đi ra, Diệp Tiểu Mộc mệt mỏi vô cùng, nằm vật ra trên giường, nhưng trong lòng cũng rất vui vẻ.
Lúc này Kê Tử đã trải qua lôi kiếp, còn là tăng lên tam trọng cảnh giới, bây giờ đến Tô Yên sợ là cũng không phải đối thủ của nó. Diệp Tiểu Mộc nghĩ tới trong lòng cũng thật cao hứng.
Vương Tiểu Bảo nằm xuống bên cạnh hắn, để cho Diệp Tiểu Mộc ngửi thử trên người hắn còn có mùi hay không, vừa lúc này Tô Yên đỏ mặt tiến đến, Vương Tiểu Bảo cố ý ngửi một tay áo, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Vẫn có có mùi, hiện tại rốt cuộc ta đã biết, hóa ra nước tiểu của mỹ nữ cũng giống chúng ta thôi..."
Hắn còn chưa nói hết lời đã bị Tô Yên đè xuống đánh tưng bừng một trận.
Lúc này Lão Quách tiến đến, sắc mặt có chút ngưng trọng nói rằng: "Đừng rộn chuyện, ta có chính sự. Hãy nghe ta nói."
Tiếp theo hắn ngồi xuống mép giường, nói với Diệp Tiểu Mộc: "Ta có một bằng hữu, mới vừa gọi điện thoại cho ta, nói hắn đang ở địa phủ..." không được chen vào một câu.
"À, là hắn ủy thác một bằng hữu ở nhân gian gọi cho ta, nói có một người rất đáng gờm, bị người ta đả thương, thần hồn còn bị người ta phong ấn lại, thế nhưng hắn có một bí mật, đối với âm ty mà nói là rất trọng yếu, cho nên, ta muốn tìm ngươi, lợi dụng thiên phú của ngươi đi lấy ra trí nhớ của hắn, đoạt được bí mật kia... Đại khái chính là như vậy, hiểu chưa?"
Diệp Tiểu Mộc ngây thơ gật đầu, sắc mặt cũng ngưng trọng.
Thiên phú của hắn... Hắn cũng là gần đây mới biết được, bản thân thiên phú có thể ở trong mộng nhìn trộm ký ức tà vật, lúc ban đầu hắn cảm thấy rất hoang mang, đem chuyện này nói cho Lão Quách biết, Lão Quách làm thực nghiệm nhiều lần, lúc này mới xác định đây là một loại thiên phú hiếm thấy vô cùng, để cho hắn giữ nghiêm bí mật, không nên nói cùng bất kỳ kẻ nào.
"Chưa chắc tôi có thể làm được..." Diệp Tiểu Mộc có chút lo lắng.
"Thử một lần, đây cũng là thực sự không có biện pháp gì nữa mới tìm ta, không nên từ chối."
Diệp Tiểu Mộc tất nhiên đáp ứng nhận lời. Tô Yên và Vương Tiểu Bảo cũng thật tò mò chuyện này, tìm Lão Quách hỏi thăm, Lão Quách lại không muốn tiết lộ nhiều lắm.
Vì vậy vào ban đêm, sau khi mọi người cơm nước xong, Lão Quách để cho bọn họ đi làm việc của họ, bản thân mang theo Diệp Tiểu Mộc đi vào trong phòng ngủ, vừa đi vào Diệp Tiểu Mộc liền thấy trong phòng có thêm một người, là một lão giả mặc trường sam, khí chất thập phần nho nhã, thân ảnh cũng có chút hư huyễn, trên người lộ ra quỷ khí nhè nhẹ.
Diệp Tiểu Mộc liền biết hắn là một con quỷ.
Lão giả phe phẩy chiết phiến trong tay, cười híp mắt đánh giá hắn, nói rằng: "Chào Diệp... Tiểu Thiên sư."
"Chào ông!"
Diệp Tiểu Mộc gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói rằng,"Ta vẫn chưa phải là thiên sư, hơn nữa, vì sao ông lại gọi tôi là Diệp Tiểu Thiên sư?"
Lão Quách ho khan một tiếng, lão giả sửng sốt một chút cười nói: "Bởi vì trước đây ta cũng thường qua lại cùng một thiên sư họ Diệp, ngươi nhỏ tuổi so với hắn, thuận miệng gọi ngươi là tiểu thiên sư. Lão phu là Từ Văn Trường. Sư gia Luân hồi ti."
Từ... Văn Trường?
Diệp Tiểu Mộc ngây ngốc nhìn hắn, thân là một sinh viên đại học, nhất là mê†t naười vêu thích lich sử hắn đương nhiên biết TY Văn Trường là là ai chỉ là không thể tin được lão giả trước mắt này chính là vị Từ Văn Trường danh tiếng vang trời trong lịch sử kia.
Sau khi dò hỏi biết được chính xác điều này, nội tâm Diệp Tiểu Mộc liền kích động, cũng không biết nói cái gì cho phải, đảo mắt nhìn thấy Lão Quách, đối với Lão Quách cũng trở nên sùng bái vô hạn, tuy rằng đối với hiểu biết của Lão Quách hắn thập phần kính nể, nhưng vẫn luôn cho hắn là người có tài nhưng không gặp thời, ở Pháp Thuật Giới cũng không có danh tiếng gì, không nghĩ tới hắn lại còn có bằng hữu hoành tráng như vậy.
"Diệp thiên sư, nếu như không còn vấn đề gì nữa, chúng ta đi thôi?"
"Được. Ta đi thu dọn một chút, pháp khí ta để ở trong phòng."
"Chúng ta đi âm ty, không cần mang theo pháp khí." Từ Văn Trường kỳ thực muốn nói, với thực lực của hắn, thực sự gặp phải địch nhân, mang hay không mang theo pháp khí kỳ thực cũng không có gì khác nhau.