Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3329 - Chương 3336: Nội Dung Thần Dụ (1)

Chương 3336: Nội Dung Thần Dụ (1) Chương 3336: Nội Dung Thần Dụ (1)Chương 3336: Nội Dung Thần Dụ (1)

"Hắn vẫn rất nghiêm túc."

Thấy Diệp Tiểu Mộc chạy vội ra cửa, Từ Văn Trường vừa cười vừa nói với Lão Quách.

"Giống y như cha hắn."

Từ Văn Trường cảm khái nói: "Trong tam giới, lần này lại sinh ra một Diệp thiên sư, thật hy vọng tương lai có thể nhìn thấy hai Diệp thiên sư kề vai chiến đấu."

Lão Quách nói: "Hắn cần thời gian, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ thấy ngày đó."

Lần trước khi Diệp Tiểu Mộc đi đăng ký huyền danh, từng đi âm ty một lần, nhưng lúc này đây lại hoàn toàn khác nhau.

Tin tức Âm ty bị Vô Cực Quỷ Vương chiếm lĩnh, Diệp Tiểu Mộc cũng có nghe nói, nhưng mà với thực lực của hắn và lý giải đối với tam giới, hắn không hiểu rõ lắm ý nghĩa phía sau chuyện này, nhưng nhìn thấy trên tường thành những tà vật mang theo liêm đao đi chung quanh tuần tra, hắn vẫn sợ ngây người, kinh ngạc nhìn nhìn một màn này đến nỗi quên cả bước đi.

"Thế nào, thấy một màn như vậy, có cảm giác gì?" Từ Văn Trường mỉm cười nhìn hắn.

"Ta... Ta tỉn tưởng âm ty nhất định có thể chiến thắng Quỷ Vương!"

"Vì sao?"

"Bởi vì tà ác nhất định đấu không lại chính nghĩa." Diệp Tiểu Mộc nói,"Ta biết lời này nghe có chút ấu trĩ, nhưng nhất định phải có tín niệm, chỉ có kiên trì quan điểm này, mới có dũng khí đi phản kháng, bằng không nếu quá bi quan, sẽ chỉ bị nô dịch hoàn toàn."

"Nói rất hay. Nhưng mà, còn là cần phải có người có thể đứng ra ngăn cơn sóng dữ, thiên sư nho nhỏ, hôm nay chính là thời điểm thế hệ tuổi trẻ các ngươi đại triển thân thủ."

Diệp Tiểu Mộc gãi đầu một cái, ngượng ngùng nói: "Chút thực lực ấy của ta coi như bỏ đi, nhưng mà nếu thật sự để cho ta hiến thân, ta cũng sẽ có dũng khí đó, chỉ là năng lực quá nhỏ."

"Ngươi còn đang trưởng thành, tương lai tất cả đều có thể. Đi thôi, chúng ta đi làm chính sự."

Từ Văn Trường dẫn hắn đi vào mật đạo, lặng lẽ lẻn vào Phong Đô thành, Diệp Tiểu Mộc theo sát hắn, quẹo trái rẽ phải trong một tòa cung hắn, không biết hắn là ai, nhưng bởi vì có Từ Văn Trường, những người này cũng không dám lắm miệng hỏi.

Sau cùng bọn họ đi tới một gian phòng, trong phòng thắp một ngọn nến, ở trên chiếc giường, một động vật bốn chân đang nằm dài.

Diệp Tiểu Mộc vô pháp miêu tả dáng dấp động vật này, nhìn như là một con chó cỡ lớn, cả người mọc đầy vảy lân chiếu lấp lánh, nhìn rất uy phong lẫm lẫm.

Chỉ là nó nằm ở trên giường không nhúc nhích, mắt cũng nhắm.

"Nó... làm sao vậy?" Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác nhìn sinh vật như thánh thú này, thì thào hỏi.

"Bị người ta đả thương, cái này ngươi không cần phải để ý đến, Diệp tiểu thiên sư, mau dùng thiên phú của ngươi, lấy ra trí nhớ của hắn."

Diệp Tiểu Mộc đi tới, có chút sợ hãi mà vươn một tay, đặt ở trên người của Đế Thính, phát ra pháp lực tiến nhập vào cơ thể nó.

Trong cơ thể thánh thú này lập tức dâng lên một cỗ lực lượng cường đại, khiến hắn bị bắn văng ra.

Diệp Tiểu Mộc từ dưới đất bò dậy, nhìn sang Từ Văn Trường.

"Ngươi thử lại lần nữa."

"Đã được rồi."

"Được rồi?" Từ Văn Trường mở to hai mắt nhìn.

Diệp Tiểu Mộc gật đầu nói: "Ta cũng không biết nên làm như thế nào, trước đây đều là như thế này, chỉ cần dùng pháp thuật rưới vào trong cơ thể tà vật, sau đó tối về thổ nạp hoặc nằm mơ, sẽ mơ thấy những việc hắn đã trải qua... Tựa hồ làm như vậy là được rồi."

Từ Văn Trường có chút bất đắc dĩ, thiên phú như thế hắn cũng chưa từng kiến thức, không có tiêu chuẩn để so sánh, vì vậy đưa hắn trở lại.

Từ Thiên Tử Điện đi ra, phát hiện Chanh Tử và Tiêu Dật Vân đứng ở ngoài cửa, bọn họ đại khái là nghe nói tin tức nên chạy tới.

Nhìn thấy Diệp Tiểu Mộc, hai người dùng ánh mặt của người thân để trên dưới quan sát hắn.

Diệp Tiểu Mộc không biết bọn họ, có chút hiếu kỳ. Chanh Tử đã đi tới, nhéo một cái lên trên mặt hắn, nói rằng: "Tiểu bằng hữu, sau đó không có việc gì thì thường xuyên tới chơi a."

"Được rồi được rồi, hắn không thể ở lâu."

Từ Văn Trường mang Diệp Tiểu Mộc đi, Diệp Tiểu Mộc quay đầu lại Sau khi từ âm ti đi ra ngoài, Diệp Tiểu Mộc hỏi Từ Văn Trường hai người kia là ai, vì sao hình như rất thân thiết đối với mình.

Từ Văn Trường do dự một chút, cũng không giấu diếm, nói tên của bọn họ."Bọn họ đối với ngươi thân thiết... đại khái là vì ngươi có vẻ ngoài rất đẹp trai."

Diệp Tiểu Mộc cười mếu, đây coi là lý do gì vậy.

Từ Văn Trường tiễn hắn trở lại nhân gian, Lão Quách vẫn chờ ở trong phòng, nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức dùng ánh mắt tìm kiếm mà nhìn Từ Văn Trường, Từ Văn Trường gật đầu.

"Được, vậy bây giờ cậu mau đi ngủ đi." Lão Quách nói với Diệp Tiểu Mộc.

"Bây giờ? Bây giờ tôi không buồn ngủ chút nào hết." Diệp Tiểu Mộc thực sự không biết nói gì, bản thân mới đi từ âm ty về, còn gặp được Đế Thính trong truyền thuyết —— trở về trên đường, hắn đã nghe Từ Văn Trường kể lại đại khái sự tình —— Từ Văn Trường kể sự tình cho hắn biết, cũng là vì đến lúc hắn nằm mơ, có thể lý giải đầy đủ thứ đồ vật mình đang muốn tìm.

Diệp Tiểu Mộc sau khi nghe nói chân tướng, quả thực trợn mắt hốc mồm, tâm tình kích động không kể xiết, căn bản hắn chưa từng nghĩ đến, một tiểu nhân vật như mình, người mới trong đông đảo Pháp Thuật Giới lại có thể có cơ hội tham dự vào sự việc trọng đại liên quan đến vận mạng tam giới như vậy.

Hiện tại tim của hắn còn đang thình thịch đập liên hồi, căn bản không khả năng đi ngủ được, hơn nữa bị hai người nhìn chằm chằm như thế, cho dù đang buồn ngủ phỏng chừng cũng khó mà ngủ được.

"Biết ngay là cậu ngủ không được, ta đã chuẩn bị xong rồi." Lão Quách cười gian lấy ra một lọ thuốc, lấy ra một viên,"Thuốc ngủ, uống một viên nào, bảo đảm sẽ ngủ ngon."

Diệp Tiểu Mộc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là uống một viên, sau đó để cho bọn họ đều đi ra ngoài trước, nếu không mình sẽ có chút căng thẳng.

Chờ sau khi bọn hắn đi hết rồi, Diệp Tiểu Mộc lúc này mới nằm xuống giường, chơi điện thoại di động một hồi, thử nhắm mắt lại ngủ, lúc đầu thực sự ngủ không được, sau lại thuốc phát sinh tác dụng, cũng không biết hắn đã ngủ từ lúc nào.

Hắn mơ thấy rất nhiều tình tiết tạp nham, chiến tranh, chém giết, rất nhiều người đủ loại bộ dáng bay lượn trên trời, khung cảnh hoành tráng điếng như tran phim khoa hoe viễn trưởng của Hollvwood. Chư thần chỉ chiến trong truyền thuyết ?

Nhưng mà chỉ có đoạn ngắn, không đợi Diệp Tiểu Mộc thấy rõ ràng, khung cảnh đã thay đổi, Đế Thính ngã vào giữa sơn cốc, trong sơn cốc máu chảy thành sông, Đế Thính hấp hối, toàn thân ngâm ở bên trong.

Lúc này có một nam nhân mặc tăng bào màu đen, vóc dáng phi thường cao lớn đi tới, một tay bao trùm ở trên người hắn, một luồng ánh sáng ôn hòa khuếch tán ở trên người hắn, bao trùm toàn thân hắn, trên người hắn vết thương bị xé rách không ngừng khép lại.

Sau một chút công phu, thương thế Đế Thính phục hồi như cũ, đứng lên, dùng ánh mắt ôn hòa nhìn nam tử thần bí trước mặt.

"Chiến tranh đã kết thúc, đi theo ta đi, theo ta cùng nhau thủ hộ tam giới, thiên phú của ngươi sẽ được phát huy triệt để."

Giờ khắc này, Diệp Tiểu Mộc có thể cảm nhận được cảm giác trong lòng Đế Thính, đó là một loại tín nhiệm và mong đợi, hắn chém giết nhiều, tính cách tàn bạo trong nháy mắt này tỉnh ngộ, hắn đi lên trước, ngồi ở trước mặt tăng nhân kia.

Tăng nhân đưa ngón tay cái tay phải ra, đặt trên huyệt ấn đường của hắn...

Hình ảnh lại chuyển, lại là hình ảnh khác.

Diệp Tiểu Mộc thấy được rất nhiều, hắn biết, những thứ này đều là những đoạn ký ức khắc sâu nhất trong lòng Đế Thính, không biết hắn sống bao nhiêu năm, thế nhưng những đoạn ký ức hắn ghi nhớ cũng không nhiều lắm.
Bình Luận (0)
Comment