Chương 3344: Mặt Khác Của Nguyên Tịch (1)
Chương 3344: Mặt Khác Của Nguyên Tịch (1)Chương 3344: Mặt Khác Của Nguyên Tịch (1)
Hai người cùng nhau quay đầu nhìn hắn. Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng gật đầu, trong lòng đầy cảm khái, hai muội tử này, nói xạo cũng không đỏ mặt chút nào. Thật là đáng sợ.
"Vị này chính là?" Nguyên Tịch chuyển ánh mắt hướng tới Trần Hiểu Húc.
Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng giới thiệu, chỉ nói tên, thuận miệng bịa ra tên một môn phái—— đây cũng là yêu cầu của Lão Quách, muốn ẩn dấu thân phận của Trần Hiểu Húc, về phần tên thì không có gì, dù sao Trần Hiểu Húc cũng không hạ sơn tiếp xúc cùng người khác, không ai từng nghe nói về hắn.
Nguyên Tịch tiến lên bắt tay hắn, Trần Hiểu Húc cảm giác được một cỗ linh lực theo bàn tay tiến nhập kinh mạch bản thân, hắn theo bản năng vận khí chống đối, cỗ linh lực lập tức tựu rụt trở lại. Nguyên Tịch cười cười với hắn, khách sáo vài câu.
Nguyên Tịch đem trà sữa đưa cho Tô Yên uống —— vốn là cho Diệp Tiểu Mộc, hiện tại ba người, cũng chỉ có thể cho Tô Yên. Tô Yên nhiệt tình đi tới ôm cánh tay của cô, dẫn cô đi dạo phố.
Vốn dĩ Nguyên Tịch muốn mua lá trà, kết quả bị Tô Yên kéo đi dạo phố một buổi chiều, mua được mấy bộ quần áo.
Nguyên Tịch mỗi lần thay quần áo xong đều tìm hai tên nam sinh tới giúp tham khảo, biểu hiện phi thường thuần thục và tự nhiên. Điều này làm cho Diệp Tiểu Mộc cảm giác có chút bất ngờ, hắn từng hành động cùng Nguyên Tịch, từng gặp Nguyên Tịch nắm trong tay các pháp sư ra sao, trong lúc hành động, cô biểu hiện thập phần nghiêm khắc cộng với chuyên nghiệp, trầm mặc ít cười, bởi vậy tuy rằng chung đụng một trận, nhưng biểu hiện hôm nay của Nguyên Tịch, để cho hắn cảm giác mình hình như lần đầu tiên nhận thức cô.
Không thể phủ nhận, cô là một người rất có lực tương tác, làm cho người ta không nhịn được sẽ sinh ra hảo cảm với cô, tuy rằng Diệp Tiểu Mộc biết đó là một nhân vật như trong phim vậy, nhưng loại cảm giác này vẫn không đuổi đi được, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi những tin đồn về cô mà ngày trước mình nghe được không biết có phải sự thực hay không.
Điểm trọng yếu nhất, khi đi cùng với bọn họ, Nguyên Tịch chưa từng biểu hiện ra cảm giác bề trên một chút nào, cũng không có làm bộ làm tịch, tựa như bằng hữu bình thường vậy, vẫn thường xuyên để lộ ra thần tình của tiểu nữ sinh, phi thường tự nhiên, không làm ra vẻ chút nào, Diệp Tiểu Mộc chút phân thần. Mà Trần Hiểu Húc, mắt đã sớm luôn nhìn về phía cô.
Lại một lần nữa Tô Yên cùng Nguyên Tịch tiến vào một tiệm giày để thử giày, Diệp Tiểu Mộc len lén hỏi Trần Hiểu Húc: "Này, cậu thấy Nguyên Tịch thế nào?"
"Cái gì?" Trần Hiểu Húc còn ngốc hơn Diệp Tiểu Mộc, hỏi ngược lại.
"Đừng giả bộ nữa, tôi thấy cậu một mực len lén nhìn cô ấy, ai, mặt cậu đỏ rần rồi, cậu thấy cô ấy thế nào a."
"Ừ... Tôi không tiếp xúc nhiều với nữ sinh lắm, cô ấy rất đẹp, người cũng rất thú vị."
Diệp Tiểu Mộc nghe hắn nói như vậy, biết hắn bị Nguyên Tịch mê hoặc rồi. Nhưng mà đây cũng bình thường, Diệp Tiểu Mộc tự vấn lòng, nếu như không phải trong lòng mình đã có người khác, chỉ sợ nhìn thấy Nguyên Tịch như vậy, cũng không chịu nổi.
Đây không riêng gì là vấn đề của khuôn mặt đẹp.
Từ tiệm giày đi ra, Tô Yên gọi bọn họ đi tới giúp xách đồ, Nguyên Tịch nhìn bọn họ, vui vẻ cười,"Khổ cực cho hai người rồi, tôi mời khách, chúng ta đi ăn cơm đi."
Lúc ăn cơm, Nguyên Tịch bắt đầu vô tình hay cố ý tìm Trần Hiểu Húc nói chuyện, Trần Hiểu Húc luôn luôn đỏ mặt... Nguyên Tịch lại càng muốn trêu hắn. Sau khi ăn xong cô đề xuất đi xem phim, nói là gần đây đang chiếu Avenger 18, vẫn chưa có thời gian đi xem.
Tô Yên vốn rất mệt mỏi, nhưng nghĩ cũng khó có dịp được thả lỏng một chút, vì vậy lôi kéo Diệp Tiểu Mộc hai người cùng đi, kết quả bởi vì bộ phim mới vừa ra rạp quá nóng, chỗ ngồi không còn nhiều lắm, bốn người không thể mua được chỗ ngồi chung, chỉ có hai ghế cùng nhau.
Vì vậy lúc vào rạp chiếu phim, Nguyên Tịch cười nói Tô Yên: "Tôi ngồi cùng tiểu ca ca, tạo cơ hội cho hai người."
Tô Yên cũng vui vẻ nhận lời. Vì vậy bốn người chia làm hai bên.
"Cậu từng xem mấy bộ trước chưa?" Sau khi ngồi xuống, Nguyên Tịch hỏi Trần Hiểu Húc.
Trần Hiểu Húc lắc đầu, nói: "Tôi chỉ xem mấy bộ đầu tiên. Ừ, hình như có một người tên là Thanos."
" Thanos? Trời ạ, đã bao nhiêu năm trước rồi." Nguyên Tịch mở một túi hạt dẻ,"Cậu bóc vỏ cho tôi, tôi giải thích cho cậu nội dung mấy bộ trước, nếu không cậu xem sẽ không hiểu được."
Bởi vì sợ quấy nhiễu người khác, miệng Nguyên Tịch hầu như tiến sát Trần Hiểu Húc bóc hạt dẻ đưa cho cô.
"Này, hai người bọn họ thân thiết quá." Tô Yên len lén nhìn thoáng qua bên kia, nói với Diệp Tiểu Mộc.
"Có cần nhắc nhở Hiểu Húc hay không?"
"Nhắc nhở cái gì?"
"Nhắc nhở Nguyên Tịch... quá khứ những chuyện kia."
Tô Yên thoáng cái nhăn mày lại,"Đi chung cả một buổi chiều, cảm giác giống như đổi sang một người khác, những lời đồn đãi trước đây... cũng chưa chắc là thật."
"Nhưng lần trước đối với tôi..."
"Ồ, chuyện này hay là đừng nói tới, Hiểu Húc chưa chắc đã tin, chí ít tạm thời không thể nói."
Diệp Tiểu Mộc nghĩ cũng phải.
"Cậu nói xem, vì sao Nguyên Tịch đối với hắn tốt như vậy? Nhắm trúng cậu ấy rồi?" Tô Yên thảo luận cùng Diệp Tiểu Mộc.
"Chắc là vậy." Diệp Tiểu Mộc nhớ tới trước khi ăn cơm, Nguyên Tịch cũng là luôn nói chuyện cùng Trần Hiểu Húc. Hắn bắt đầu suy nghĩ, tại sao Nguyên Tịch muốn làm như vậy, là thật sự nhắm trúng hắn hay còn vì có mưu đồ khác.
Nếu như nói cô ta lại có mục đích gì khác, chắc cũng không đến mức nào, dù sao cô ta cũng không biết thân phận Trần Hiểu Húc, cho dù biết... Hình như với thân phận địa vị của Nguyên Tịch, cũng không cần thiết dùng loại phương pháp này để lấy lòng hắn nhỉ?
Lát sau Nguyên Tịch lại ăn ô mai, kết quả không có chỗ để hạt ô mai, vì vậy kêu Trần Hiểu Húc xòe tay ra, ăn xong rồi liền nhả hạt ô mai lên trên tay hắn. Trần Hiểu Húc cảm nhận được một loại cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng có.
Xem phim xong, bốn người cùng nhau trở về, Tô Yên kêu taxi, ba người đưa Nguyên Tịch về trước, sau đó cùng nhau về nhà.
"Cảm giác thế nào?"
Trở về trên đường, Tô Yên cố ý hỏi Trần Hiểu Húc.
"Ừ... Cô ấy thật tốt."
"Ha ha, làm sao cậu biết tôi đang hỏi cậu cô ấy thế nào?"
Trần Hiểu Húc ngây ra một lúc, phát hiện mình bị mắc bẫy, đỏ mặt cúi đầu. không phản đối cậu làm bạn với cô ấy, nhưng mà tiếng tăm của cô ấy không được tốt, ừ... có rất nhiều tin đồn không hay, dù sao cậu tự chú ý."
"Ừ, tự tôi sẽ phán đoán."
Tô Yên cũng không tiện nói cái gì nữa, lôi kéo Diệp Tiểu Mộc cùng nhau ra về.
Bởi vì phải mua vài thứ đồ, đồng thời cũng là vì chờ tin tức, Nguyên Tịch tạm thời ở lại Xuân Thành, cô không có hẹn Diệp Tiểu Mộc, thế nhưng mỗi ngày đều hẹn riêng Trần Hiểu Húc đi ra ngoài, lúc đầu không có người biết, sau lại vẫn là Lão Quách thấy hắn chiều hoặc tối nào cũng đều đi ra ngoài, cảm giác rất kỳ quái, tiểu tử này trước đây đặc biệt thích ở nhà, đánh cũng không đi ra ngoài, bây giờ tiểu tử lại tự chạy ra bên ngoài, vì vậy một buổi tối nọ khi hắn vừa trở về bèn chặn lại, hỏi hắn đi đâu vậy.
Trần Hiểu Húc cũng không biết nói láo, liền nói ra chuyện ước hẹn cùng Nguyên Tịch.
Lão Quách trước kia cũng nghe Tô Yên tám chuyện, nhưng không để ở trong lòng, lúc này mới phát giác được tình huống có chút nghiêm trọng, hỏi: "Hai ngươi đang yêu nhau à?"