Chương 3350: Bà Đồng (1)
Chương 3350: Bà Đồng (1)Chương 3350: Bà Đồng (1)
Dựng lều trại xong, bởi vì trời lạnh, nên đã đốt đống lửa bên cạnh doanh địa, mọi người tụm năm tụm bảy vây quanh sưởi ấm bên đống lửa.
Nhóm Diệp Tiểu Mộc mấy người bởi vì không hợp rơ, cũng không có đi qua bên bọn họ, tự mình ở một góc xa xôi đốt một đống lửa, tụ chung một chỗ, Tào Vĩ Ba lấy thịt dê xiên que ban ngày mua được ra nướng, hắn thậm chí còn mang theo một bếp nướng đơn giản, còn có thì là, bột ngọt các loại gia vị, miệng ngậm thuốc lá, ung dung vừa nướng thịt vừa hát ca, nhìn qua khá giống ông chủ quán đồ nướng.
Mùi thịt nồng nàn tỏa ra bốn phía, tất cả mọi người đều ngửi thấy được, nhưng đều làm bộ như không nhìn bọn họ.
Bởi vì mấy đại lão trong đội ngũ không nhúc nhích, hơn nữa bọn họ luôn dùng ánh mắt khinh thường nhìn bọn Diệp Tiểu Mộc, có thể lăn lộn đến tham gia hai đội ngũ hạch tâm này, cho dù là nhân viên phục dịch, cũng đều là hạng người tâm tư thông minh, hiểu được quan sát cử chỉ lời nói, nhìn mấy người đại lão biểu hiện như vậy, tự nhiên cũng sẽ không làm chuyện để bọn họ phản cảm, không phải chỉ là một bữa đồ nướng sao, ừ... nuốt nước miếng là xong thôi.
Vì vậy trong lúc nhất thời doanh liên tiếp vang lên tiếng nuốt nước miếng. Sau cùng đến mấy đại lão cũng vừa nuốt nước miếng vừa ăn thức ăn nhanh đóng gói chân không.
Sau khi nướng thịt xong, Tô Yên mời Nguyên Tịch qua cùng ăn, Nguyên Tịch cũng thoải mái đi tới, còn gọi thêm vài người, đều là người của Song Tuyệt Bát Tử, bọn họ chỉ cần đi theo Nguyên Tịch là được, không cần nhìn mặt mũi của đại lão khác.
Ăn xong đồ ăn, ngủ thì còn quá sớm, tất cả mọi người đều vừa sưởi ấm vừa nói chuyện phiếm, cũng có rất nhiều người đang thổ nạp.
Lửa trại chỗ Thu Phong ở, tụ họp một nhóm đệ tử Tam Giới Minh, bản thân hắn đang thổ nạp dưỡng tức, mấy người bên cạnh đang nói chuyện phiếm, rồi nói đến chuyện huyết vu, nói từ chuyện nhân viên tiền tuyến bị tập kích đến ân oán giữa huyết vu cùng đại vu tiên gia tộc, đám người Diệp Tiểu Mộc đối những chuyện này không rành lắm, cả đám lẳng lặng nghe, sau cùng bọn họ nói đến đại vu tiên gia tộc, gọi Tô Tương Ngọc lên hỏi cô chuyện có liên quan đến gia tộc.
"Tôi nghe nói Vu Linh Tín Nữ bên cô, cũng mới chỉ hơn ba mươi tuổi, rất đẹp đúng không." Một người hỏi.
Tô Tương Ngọc nhìn hắn một cái, nói: "Thánh nữ đại nhân đã sớm vượt qua khái niệm này rồi, có xinh đẹp hay không không quan trọng, nhưng mà, đúng là một mỹ nữ."
"Nghe nói năm xưa cô ấy từng có một đoạn tình cảm cùng Diệp Thiếu Dương, chẳng hay thật hay giả?" Một pháp sư khác hỏi, tiếp theo vội vã xua tay,"Tôi không phải là dò hỏi buôn chuyện gì đâu, cô có thể coi như tôi không có hỏi."
Tô Tương Ngọc nói: "Cũng không có gì, chuyện của bọn họ, trước nay đều công khai. Tam giới chỉ chiến, đại vu tiên gia tộc chúng tôi cũng là chủ lực, còn chuyện giữa hai người bọn họ... Tôi cũng không biết, gia tộc chúng tôi bình thường cũng không bàn chuyện này."
Bên cạnh lại có một pháp sư nói rằng: "Có câu này có thể cô không thích nghe, vu linh tín nữ có thể là bị Diệp Thiếu Dương lợi dụng."
Tô Tương Ngọc nghe xong lời này, không hài lòng nói rằng: "Tôi chưa từng gặp Diệp Thiếu Dương, nhưng lời như vậy tốt nhất đừng nói."
Tên pháp sư kia buông tay nói rằng: "Tôi không phải là nhắm vào môn phái của cô, suy nghĩ một chút đi, Diệp Thiếu Dương năm ấy làm được gì, không phải là tìm một đám đông người tới hỗ trợ sao, Tróc Quỷ Liên Minh của hắn, còn có Đạo Phong và Phong Chỉ Cốc, Trung Sơn Vương cũng vậy, công chúa giao nhân nữa, còn có những cô nương kia, người bỏ tiền người xuất lực, kết quả đến sau cùng, công lao toàn bộ để Diệp Thiếu Dương một mình độc chiếm."
Thu Phong đang thổ nạp, nghe lời này, liếc hắn một cái nói: "Không được nhiều lời."
Pháp sư kia nhún vai, thanh âm hạ thấp, nói: "Thật sự là như vậy, tôi vẫn luôn không quen nhìn những người cổ xuý Diệp Thiếu Dương thật lợi hại, rõ ràng chính là công lao của mọi người..."
Hắn còn chưa dứt lời, đột nhiên vang lên một thanh âm: "Vương Vĩ, vậy ngươi có từng suy nghĩ, những người này ưu tú như vậy, hoàn toàn có thể một mình đảm đương một phương, vì sao mỗi một người đều muốn đi theo Diệp Thiếu Dương lăn lộn? Vì sao đối với hắn tốt như vậy?"
Đoàn người tất cả đều ngây ra một lúc, nhìn lại người vừa nói, là Vương Tiểu Bảo ngồi ở bên người Diệp Tiểu Mộc, hắn dùng một nhánh cây đùa bỡn lửa trại, nói rất bình tĩnh.
Trước kia khi thử luyện hắn từng gặp tên pháp sư kia, biết hắn tên là Vương Vĩ, thực lực cũng khá, là một người trong nhóm Thu Phong. Con người hắn luôn luôn mắt cao hơn đầu, rất có tư thế chó săn, đối với tất cả pháp sư thực lực và địa vị không bằng hắn đều cảm thấy chướng mắt, thường nói những lời âm dương quái khí, đám người Diệp Tiểu Mộc cũng Trần Hiểu Húc cũng nghe thấy Vương Vĩ nói, hắn còn hiểu thực lực của Diệp Thiếu Dương hơn cả Vương Tiểu Bảo, nghe Vương Vĩ nói những lời này, cũng chẳng qua là cảm thấy buồn cười, nhưng tính cách của hắn chắc chắn sẽ không cãi cọ cùng người khác.
"Ồ, là anh sao." Vương Vĩ xa xa nhìn Vương Tiểu Bảo, trong lúc nhất thời cũng không dám nói gì bậy bạ, hắn không biết nguồn gốc của Vương Tiểu Bảo, nhưng biết thực lực của hắn rất mạnh, là một tông sư. Suy nghĩ một lát rồi nói rằng: "Cho nên tôi nói, Diệp Thiếu Dương có thủ đoạn a, biết lung lạc nhân tâm, để cho một đám người cam tâm bán mạng vì hắn."
"Cho nên anh nghĩ, Diệp Thiếu Dương thực lực không ổn?"
Vương Vĩ buông tay nói rằng: "So với tôi nhất định là lợi hại, nhưng khẳng định không có ghê gớm như truyền thuyết, chưa chắc hơn được Nguyên đại tài quyết."
Nguyên Tịch vừa nghe liền cau mày, hắn rất thông minh, cố ý đem trọng tâm câu chuyện xả lên trên người Nguyên Thần, Vương Tiểu Bảo hiện tại an vị ở bên cạnh cô, tất nhiên không tiện chửi bới Nguyên Thần, vì vậy lạnh lùng trả lời một câu: "Anh chỉ nên nói mình, không nên kéo theo người khác."
Vương Tiểu Bảo liếc mắt nhìn Nguyên Tịch, nói với Vương Vĩ: "Cũng bởi vì anh chưa từng thấy qua, cứ kết luận hàm hồ như vậy, không tốt lắm đâu."
"Cũng bởi vì chưa thấy qua. Những cường giả thời cổ đại, vì sao có nhiều truyền thuyết như vậy, mỗi một người dường như đều vô địch như tiên nhân, cũng là kết quả của hậu nhân sùng bái, người nặng xưa nhẹ nay rất nhiều, nếu như đặt Diệp Thiếu Dương vào hôm nay, chỉ sợ cũng trở thành bình thường mà tôi."
"Được rồi, anh nói đúng."
Vương Tiểu Bảo đột nhiên cảm thấy cùng hắn tranh luận tiếp không có ý nghĩa gì, loại quan điểm này của Vương Vĩ là xảo ngôn: Hắn đang đánh giá một người trong quá khứ, trừ phi Diệp Thiếu Dương đứng ở trước mặt hắn, dùng sức mạnh thực lực lấy lại danh dự của mình, bằng không người khác nói cái gì cũng vô dụng.
Vương Vĩ thấy hắn như vậy, ngược lại cũng không có truy kích, nhưng cảm giác mình thắng lợi, rất khoái chí đứng thẳng người lên, đột nhiên cảm giác trên cổ hình như bị con ruồi con muỗi gì đó chích một cái, đưa tay vỗ cũng không vỗ được, không để ý nữa.
Hắn lại ngồi xuống, cầm bia lên tiếp tục uống, lúc này cảm giác không được bình thường, nơi bị "con ruồi" kia đốt bắt đầu ngứa lên, hơn nữa càng Hắn đưa tay gãi, nhưng cảm giác ngứa ở bên trong cổ, hành vi gãi không đúng chỗ ngứa không có tác dụng gì.
"Mịa!"
Cảm giác càng ngứa hơn, sắp tới mức không thể nhịn được, Vương Vĩ cố sức gãi, sau lại biến thành cào loạn, sau đó biến thành bươi móc, tiếp theo đến ngồi cũng ngồi không yên, nằm trên mặt đất hai tay cố sức cào loạn xạ, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Sau cùng lăn lộn khắp mặt đất.
Từ vừa mới bắt đầu thấy ngứa, đến phát triển tới bước này, cũng không quá hai mươi giây đồng hồ, quả thực làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối, trong lúc nhất thời tất cả mọi người vây lại, nhưng cũng không ai biết nên làm cái gì bây giờ.