Chương 3351: Bà Đồng (2)
Chương 3351: Bà Đồng (2)Chương 3351: Bà Đồng (2)
"Đè hắn lại!"
Thu Phong ra lệnh một tiếng, vài người đi tới đè hắn lại, Thu Phong cúi người nhìn thoáng qua, nhất thời kinh hãi, cổ của Vương Vĩ đã bị hắn moi móc đến chảy máu đầm đìa, đồng thời, ba ngón tay của hắn đã cắm vào trong cổ, ngọa nguậy ở bên trong, tựa hồ muốn moi vật gì vậy... Khung cảnh này nhìn mà giật mình, nếu như người vây xem không phải là pháp sư mà là người bình thường, đại khái đã sớm ói ra đầy đất.
"A... Ngứa quá..." Vương Vĩ tỉnh thần đã không còn minh mẫn, ngón tay vẫn đang gãi ở trong cổ, đồng thời không ngừng đâm vào bên trong.
Hắn vẫn cảm giác không mò đúng nơi, đau thì có đau đó, nhưng cảm giác đau này trái lại có thể cân đối một chút cảm giác ngứa.
"Mau kéo ngón tay hắn ra, tiếp tục như vậy hắn sẽ cào nát động mạch!"
Thu Phong ra lệnh, vài người mạnh mẽ lôi ngón tay hắn ra, Thu Phong thoa thuốc cầm máu lên, máu đã ngừng chảy, nhưng Thu Phong quan sát, phát hiện da thịt phụ cận vết thương đều đang run rẩy, có lẽ là đau đớn khiến cơ thể run rẩy, có lẽ... bên trong hình như có cái gì?
Sau khi ngón tay bị lấy ra, Vương Vĩ lập tức cảm nhận nỗi đau như trăm vết cào nơi tim, gào lên.
Thu Phong kêu đoàn người giữ chặt lấy hắn, đưa tay ấn vào xung quanh vết thương, kết quả lập tức cảm thấy có thứ gì đang nhúc nhích dưới da, đoạt lấy đèn pin từ trong tay một pháp sư bên cạnh, chiếu lên vết thương, tay kia đè ép lên vết thương phụ cận.
Một thứ đen thùi lùi nhìn như con sâu xuất hiện ở phụ cận vết thương, nhưng rất nhanh lại chui vào.
Đây là vật gì?
Ban đầu Thu Phong nghĩ đến có thể là sâu hay gì đó nơi vùng núi, nhưng nghĩ lại vì sao người khác không bị sao, duy chỉ có Vương Vĩ trúng chiêu, lại nghĩ tới ban nãy hắn nói những lời này, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, kêu to lên: "Tô Tương Ngọc đâu, mau đến xem xem, đây có phải là cổ hay không!"
Tô Tương Ngọc chen vào trung gian, cũng không nhìn vết thương trước, nhổ vài cọng tóc của Vương Vĩ, tìm người lấy một cái bật lửa để đốt, sau khi đốt trụi tóc, thứ bốc lên lại không phải là khói đen, mà là bên trong màu vàng hiện lên một chút xanh biếc. "Là cổ!" Tô Tương Ngọc kết luận.
"Phải làm sao?"
Tô Tương Ngọc không trả lời, từ trong túi lấy ra một bọc giấy, mở ra, bên trong là một xấp lá mỏng màu trắng bán trong suốt, cô dùng nước bọt thấm vào, dán tại vị trí vết thương.
Một trận khói đen bốc lên.
Vương Vĩ đau thét chói tai.
"Có cần trước tiên câu hồn phách của hắn ra không?" Một pháp sư nhịn không nổi, lên tiếng.
"Không được!" Tô Tương Ngọc quyết đoán cự tuyệt,"Vu thuật này của tôi chỉ hữu hiệu đối với người sống, anh câu hồn phách của hắn ra, hắn chẳng khác nào là một người đã chết, làm sao chữa được. Mọi người cũng tránh ra hết đi, không nên ảnh hưởng tôi."
Tô Tương Ngọc cắn rách đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu lên trên lá mỏng, cấp tốc lan tràn ra.
Da thịt rung động càng ngày càng mãnh liệt, nhô ra bên ngoài, con sâu màu đen lại xuất hiện, đỡ lấy lá mỏng, tựa hồ muốn bò ra ngoài.
Miệng Tô Tương Ngọc bắt đầu niệm chú.
Lá mỏng từ từ hòa tan ra, trở thành chất lỏng sềnh sệch, bám lên trên người sâu đen, sâu đen hình như bị cái gì kích thích, giống như giòi bọ, nửa người ở bên ngoài, điên cuồng ngọa nguậy, tựa hồ muốn đột phá chất dính đang bao trùm.
"Lấy ra là được!" Trương Vũ cũng ở một bên nghĩ kế.
"Gốc của nó ở bên trong, chọc giận nó, nó lại chui vào bên trong thì phiền toái."
Tô Tương Ngọc niệm chú được một đoạn, bộ dạng tựa như rất mệt mỏi, há mồm thở dốc, lằng lặng cùng đợi.
Sâu đen này giãy giụa trong chất dính, vốn dĩ thấy nó không ổn rồi, đột nhiên lại điên cuồng nhuyễn động, phần đầu bung ra thành hình dạng một chủy, từng miếng từng miếng hút khô dịch dính trên lá mỏng, sau đó một lần nữa chui trở lại phía dưới vết thương.
Mặt Tô Tương Ngọc trắng bệch.
Lá mỏng này không phải đồ vật bình thường, là "Hoa điền cao" tự tay cô điều phối tế luyện một năm, một năm cũng chỉ có thể luyện chế ra bảy lá, là chuyên môn đối phó cổ trùng, lẽ ra chỉ cần là người trúng cổ trùng không quá ba ngày, đều có thể cứu được —— vượt quá ba ngày, cổ trùng đối phó được.
Nhưng cổ trùng này tiến nhập thân thể hắn còn chưa tới mười phút a...
Tô Tương Ngọc biết dựa vào chính mình là không có biện pháp. Đứng lên, sắc mặt ngưng trọng ôm quyền hướng ra phía ngoài doanh địa, ánh mắt qua lại dò xét, nói rằng: " Thượng lương tam bả mẽ, nhai trung hoàng đế y. Tại hạ Đại vu tiên gia tộc đệ tử Tô Tương Ngọc, chẳng hay các hạ là người phương nào, là địch là bạn, mời lên tiếng."
"Tương Ngọc, nói cho bọn hắn biết, Diệp Thiếu Dương là người Đại vu tiên gia tộc ta tôn kính nhất, nếu còn bất kính đối với Diệp Thiếu Dương, có một người xử một người, tất cả đều để cho hắn táng thân tại ngọn núi này!"
Trong lúc nói chuyện, trên cổ của Vương Vĩ chỉ nghe "bụp" một tiếng, hình như bọc mủ lập tức bị bể ra, đoàn người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một con phi trùng từ trên vết thương trên cổ hắn bay lên, chui vào trong bóng tối.
"Còn muốn chạy!"
Thu Phong đánh ra một tờ linh phù, đuổi theo phi trùng, Thu Phong triển khai thân pháp, cuồng đuổi theo phương hướng linh phù.
"Đây là tiền bối Đại vu tiên gia tộc, không được!"
Tô Tương Ngọc kêu to, cũng đuổi theo.
"Không ai được làm bị thương người khác rồi bỏ đi!"
Thu Phong điên cuồng đuổi theo, thân ảnh biến mất ở dưới màn đêm.
Đoàn người phục hồi tỉnh thần lại, cũng đều đuổi theo.
"Đi qua xem một chút!"
Tô Yên gọi bọn Diệp Tiểu Mộc cũng đi qua đó coi thử.
Bọn họ là nhóm đuổi theo sau cùng, ngoại trừ mấy người lưu lại chăm sóc Vương Vĩ, còn lại đều cùng đi tới.
"Tuy rất thông cảm với thương thế của anh, nhưng mà cũng không liên quan đến tôi." Khi đi ngang qua bên cạnh Vương Vĩ, Vương Tiểu Bảo nhún vai, bước nhanh tới.
Cổ Vương Vĩ không ngứa nữa, ánh mắt có chút ngây ngốc nằm trên mặt đất, nội tâm không biết có đang hối hận họa từ trong miệng mình mà ra hay không.
Một lão thái thái, đứng ở dưới một thân cây, ở trong bóng tối của ánh trăng. Bà còng thắt lưng, chống quải trượng, vẻ mặt đều là nếp nhăn, bộ mắt nhăn nhúm nàv nhìn aua nói hà hai trăm tuổi fina ó người tin. Tô Tương Ngọc vừa thấy được bà, liền quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Hóa ra là đại cô nãi nãi giá lâm, Tương Ngọc có tội."
Đôi mắt màu vàng nhỏ như hạt đậu của lão thái bà lại phát ra tỉnh quang như con chuột, ánh mắt rơi vào trên người Tô Tương Ngọc, nói rằng: "Ngươi cùng những người này gặp gỡ lâu, đến quy củ cũng bị lệch theo. Diệp Thiếu Dương là ân nhân đại vu tiên gia tộc ta, há có thể để cho người ta tùy tiện khinh nhờn, ngươi ở ngay tại hiện trường, cũng không ngăn cản, sau khi có người nói ra những lời dơ bẩn, cũng không trách phạt họ, bắt đầu từ hôm đó ngươi không nên ra bên ngoài nữa, quay về sơn môn của ngươi, phạt ngươi ba năm không được phép ra khỏi động!"
Tô Tương Ngọc sắc mặt trắng bệch, không dám chống cự, đứng dậy đi tới bên cạnh Thu Phong, thấp giọng nói rằng: "Phong sư huynh, vị này chính là đại vu tiên gia tộc đại trưởng lão chúng tôi, Ngô A Bà. Địa vị cao thượng, xin Phong sư huynh khách khí một chút, không nên tìm phiền toái."
Cô nói những lời này là vì suy nghĩ cho Thu Phong, nhưng Thu Phong nghe xong trong lòng cũng rất khó chịu, hừ lạnh một tiếng, ôm quyền nói với Ngô A Bà: "Tiền bối ở trên, tại hạ Vạn Mã Đường Thu Phong xin có lễ."