Chương 3353: Thần Binh Phi Kiếm (2)
Chương 3353: Thần Binh Phi Kiếm (2)Chương 3353: Thần Binh Phi Kiếm (2)
Đám người Diệp Tiểu Mộc cùng nhau nhìn lại Trần Hiểu Húc, Ngô A Bà đánh thắng Chu Khánh Hiên một màn này bọn họ đều thấy được, vị trí quải trượng ra chiêu, đích thật là chỗ sơ hở hắn nói.
Nhưng trước đó, bọn họ không ai nhìn ra được.
"Tôi có thể thấy rõ ràng bọn họ xuất thủ từng chiêu từng thức, cho nên có thể nhìn ra chỗ sơ hở."
Trần Hiểu Húc nhìn mọi người, thấy bọn họ không hiểu, bổ sung: "Tựa như pha quay chậm trong điện ảnh vậy, chỉ cần tôi khai thiên nhãn thông, tôi có thể quay chậm lại động tác, cho dù là phương hướng hơi thở chảy xuôi, tôi cũng có thể nhìn thấy rất rõ ràng."
Đám người thất kinh.
"Cái này gọi là gì, hack game sao!" Tào Vĩ Ba thì thào nói.
"Không biết, từ nhỏ tôi đã phát hiện ra như vậy."
Tô Yên cả kinh nói: "Từ nhỏ là cậu đã có thể khai thiên nhãn?"
Trần Hiểu Húc suy nghĩ một chút nói rằng: "Từ rất nhỏ là có thể rồi, nhưng tôi không biết đó là cái gì, ngay từ đầu cảm thấy rất thú vị, chính là khai thiên nhãn thông nhìn đồ vật hồi lâu sẽ mệt, sau lại tôi bắt đầu tu hành, mới biết được đó là thiên nhãn thông. Về phần quay chậm... Tôi còn tưởng rằng mọi người đều là như vậy, sau lại mới biết được, hình như chỉ có mình tôi mới có thiên phú như thế..."
Khi nói những lời nói này, Trần Hiểu Húc không hề có ý khoe khoang, trái lại có chút bất đắc dĩ. Nhưng đoàn người nghe quả thực kinh ngạc không thôi, nhất là Tô Yên, nếu như không phải là chính mắt thấy được, cô cũng không thể tin được Trần Hiểu Húc lại có nhiều thiên phú như vậy, hắn có thể nhìn thấy nguyên thần của sinh vật, sinh ra là có thể khai thiên nhãn, quay chậm lại tất cả hành động... Hắn rốt cuộc là ai đây, có khi nào là đại đế chuyển thế trong truyền thuyết, hay là nhân thần quan?
Diệp Tiểu Mộc hỏi: "Nếu nói như vậy, cậu có thể thiên hạ vô địch, đánh không lại sẽ có khả năng trốn được."
Trần Hiểu Húc cười nói: "Điều này sao có thể, tôi tối đa cũng chính là giành được tiên cơ, tôi có thể nhìn được, nhưng không có nghĩa là nhất định có thể trốn được. Tôi đã từng thấy..." Hắn hạ giọng, nói,"Tôi đã từng nhìn thấy Đạo Phong chiến đấu cùng người khác, tôi có thể quay chậm động tác của hắn, nhưng không tìm được kẽ hở, hơn nữa tốc độ của hắn cực nhanh, pháp lực cũng rất mạnh, nếu như tôi là đối thủ của hắn, căn bản đến một loại này cũng không có chút tác dụng gì."
Tô Yên nói: "Đó là do thực lực khác biệt quá lớn, nếu như lực khỏe mạnh của cậu và hắn không chênh lệch lắm, mấy thiên phú này cũng cậu có thể sẽ có đất dụng võ."
Trần Hiểu Húc chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: "Cũng có thể."
Bên kia, Chu Khánh Hiên đã được người dìu trở về trận doanh bên này, Ngô A Bà nhìn quanh mọi người, nói: "Nếu chư vị không ai ngăn cản, già này phải đi rồi."
Mọi người sắc mặt đều khó coi, vốn người ta chỉ là đánh lén, để cho bọn họ đuổi theo, nếu như để bà ta đi như thế, bọn họ những tỉnh anh Pháp Thuật Giới này biết để mặt mũi ở đâu, nếu như bọn họ cùng tiến lên, chính là mười người Ngô A Bà cũng không chịu nổi, nhưng như vậy lại càng mất mặt hơn.
Nguyên Tịch cùng Thu Phong liếc nhìn nhau, hai người chưa từng động thủ, bọn họ cũng không nắm chắc.
Trước chiến đấu, nội tâm hai người đều là muốn đánh giá một chút, bà lão này lực khoẻ mạnh không có mạnh quá, so với bản thân mình cũng sàn sàn ngang ngửa nhau, nhưng vấn đề là... Người ta là Đại vu tiên gia tộc Vu sư, người ta không dựa vào lực khoẻ mạnh a, vu thuật thứ này quá tà hồ, cho dù là pháp sư cũng là khó lòng phòng bị, thắng bại là chuyện nhỏ, lỡ như thua thực sự coi như mặt mũi ném xuống đất.
"Tôi đến lĩnh giáo!" Trương Vũ đi về phía trước, chắp tay nói với Ngô A Bà: "Tại hạ Huyền Phái đệ tử Trương Vũ. Đắc tội."
Lập tức cũng không lời vô ích, từ bên hông rút ra một thanh mộc kiếm, triển khai thế tiến công.
Ngô A Bà hóa giải chỉ chốc lát, lập tức rơi xuống hạ phong.
Trương Vũ là một trong Bát Tử, tam phẩm tư tế, thực lực mạnh hơn Chu Khánh Hiên không ít, lại am hiểu kiếm đạo (kiếm thuật tương đối khác pháp thuật, thích hợp chiến đấu cùng người ta hơn), một hơi áp bức Ngô A Bà có chút cảm giác lực bất tòng tâm.
Ai cũng nhìn ra, nếu như Ngô A Bà kiên trì không dùng vu thuật, sẽ không chống đỡ được bao lâu.
"A Vũ, anh cẩn thận một chút!" Nhậm Lạc An bạn gái của hắn nhịn không được nhắc nhở hắn.
Trương Vũ đánh đâu chắc đấy, tích lũy thắng thế, một bên đề phòng đột nhiên tập kích các loại, kết quả... Hắn kinh ngạc phát hiện, Ngô A Bà phản kích thế tiến công đột nhiên tăng cường lực đạo, quải trượng rơi công làm thủ, liên tiếp lui về phía sau.
"Người trẻ tuổi, sao khí lực của ngươi còn không bằng ta một lão thái bà." Ngô A Bà đắc ý cười rộ lên.
"Có một con quỷ bám vào trên người bà ấy, ừ, không phải là quỷ, là một đám linh thể... Thật giống như tổ sư gia thăng thiên."
Trần Hiểu Húc đột nhiên mở miệng nói.
Đám người Diệp Tiểu Mộc cả kinh, Tô Yên nói: "Khó trách bà ta đột nhiên lợi hại rất nhiều, sợ là vu thuật rồi."
Nhưng bọn hắn ngưng thần nhìn lại, dù cho khai thiên nhãn, vẫn như cũ nhìn không ra manh mối.
"Bà ta dùng vu thuật rồi!"
Trần Hiểu Húc đột nhiên đi tới trong đám người hàng thứ nhất, hướng về phía Trương Vũ hô: "Cẩn thận phía sau!"
Trương Vũ bỗng dưng cả kinh, xoay người huy kiếm, không trung vốn có không có gì cả đột nhiên tuôn ra một dịch thể màu xanh biếc, có một thứ tựa như chân của con nhện bị trường kiếm trong tay hắn chém rụng, trên mặt đất quào loạn một trận, chui xuống đất.
Quải trượng mang theo một lục quang rơi xuống. Trương Vũ vội vã chống đối, lại lâm vào triển đấu.
"Chân trái!"
Trần Hiểu Húc kêu to.
Trương Vũ lấy ra mấy tờ linh phù đánh tiếp, quả nhiên thứ như con nhện kia lại xuất hiện, bị bùa đánh rơi, trong lòng sợ hãi, nếu như không được người ta nhắc nhở, bản thân đại khái đã chết hai lần rồi.
Không biết là ai đang cảnh cáo mình, hắn làm sao nhìn ra được, lẽ nào hắn cũng là một Vu sư?
Trương Vũ không còn kịp suy tư nữa, quải trượng của Ngô A Bà lại vung xuống. Trương Vũ tìm một khe hở, đại lui một bước, tế xuất phi kiếm, cắt đầu lưỡi, ném ra ngoài, trong miệng không ngừng niệm chú ngữ, phi kiếm tốc độ cực nhanh triển khai mãnh công đối với Ngô A Bà, kiếm chỉ có một thanh, lại sinh ra chí ít ảo giác mấy chục thanh, dày đặc như mưa rơi.
Đây là tuyệt chiêu của hắn, thần binh phi kiếm, kiếm ra thấy máu, loại tỷ thí bình thường không liên lụy sinh tử chắc chắn sẽ không dùng, chủ yếu hắn thực sự không chống nổi.
"Đây là quái chiêu gì vậy!"
Naôê A Bà ñaI1iav nữang đñtuiải †trrÝng tì ñiiand đai nhóng †ao thành môêt đạo kết giới, miễn cưỡng ngăn trở phi kiếm, trong miệng không ngừng niệm chú, một trận âm phong thổi qua, lá cây phụ cận xào xạc tác hưởng, lục tục bay xuống, tựa như một đàn ong mật, chen nhau bay tới phía Trương Vũ.