Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3347 - Chương 3354: Thiên Sư (1)

Chương 3354: Thiên Sư (1) Chương 3354: Thiên Sư (1)Chương 3354: Thiên Sư (1)

Song phương đều sử xuất những thủ đoạn mạnh mẽ nhất của bản thân.

"Chân trái, đùi phải. .. Trán! Không còn kịp rồi!"

Cùng lúc Trần Hiểu Húc hô lên, tay trái Trương Vũ cũng không ngừng niết quyết đánh tới các bộ vị tương quan trên người mình, một chưởng đánh xuống, nơi đầu gối không không bắn ra một dịch thể xanh biếc, lại là con nhện ẩn hình kia, nó không ngừng xuất hiện ở bộ vị Trần Hiểu Húc nói ra, lần lượt thụ thương, nhưng vẫn xoay vòng quanh người Trương Vũ, cuối cùng đi tới cái trán, sau đó, Trương Vũ quả nhiên giống như Trần Hiểu Húc nói, không kịp niết quyết, tay mới vừa nâng lên, trán đã bị "con nhện" nhìn không thấy kia dùng sức chui vào, người kêu thảm một tiếng, lui về té ngửa trên mặt đất.

Nhậm Lạc An vọt tới, đỡ Trương Vũ dậy, lúc này rất nhiều người quen bên Trương Vũ đều xông lên, vây Ngô A Bà lại.

Trương Vũ xoay người tựa lên trên đùi Nhậm Lạc An nôn mửa liên tục.

"Bà già kia, nếu như anh ấy xảy ra chuyện gì, tôi sẽ lấy mạng của bà!" Nhậm Lạc An mắng to về phía Ngô A Bà.

"Thứ nhất, ta đã thủ hạ lưu tình, không muốn mạng của hắn, thổ nạp một chu thiên sẽ khôi phục, thứ hai, ngươi không lấy nổi mạng của ta." Ngô A Bà nói xong, nhìn cũng không nhìn bọn họ, ngược lại quay mặt về những người bên kia, nói rằng: "Không ngờ tới trong chư vị còn có người đại thần thông có thể nhìn thấy cổ thần, là vị tông sư nào?"

Tất cả mọi người nhìn Trần Hiểu Húc. Trần Hiểu Húc ngẩn ra, hướng về phía Ngô A Bà khom mình hành lễ, sau đó lại còn nói câu xin lỗi, tựa hồ đang xin lỗi vì mình nói toạc ra thiên cơ.

Ngô A Bà trên dưới quét mắt nhìn hắn một cái, trong lòng âm thầm kinh ngạc, lại là một thiếu niên nho nhỏ mười mấy tuổi, nhìn cũng rất cùi bắp —— tuy rằng bà không biết từ cùi bắp này, nhưng cảm giác tiểu tử này nhìn qua cũng rất bình thường, không phải là loại người thâm tàng bất lộ, không khỏi nhíu mày, nói rằng: "Tiểu tử, ngươi là người của môn phái nào?"

Trần Hiểu Húc vừa muốn mở miệng, đột nhiên cây trong rừng truyền đến một trận tiếng ông ông, Ngô A Bà nghe thấy, thầm nghĩ xấu hổ, bản thân lại cùng một đám tiểu bối dây dưa ở đây lâu như vậy, còn bị buộc phải thể hiện tài năng mà đả thương người, Vì vậy thả người chạy đi về phía rừng cây, động tác mẫn tiệp, nhìn qua căn bản không như một lão thái bà tuổi già sức yếu. Mọi người nỗ lực ngăn cản, đột nhiên một trận thanh âm ông ông vang lên, một đám lớn màu đen tựa như hắc vụ từ trong rừng cây bay ra ngoài, cũng không biết là ong mật hay là ruồi muỗi gì, bay thằng đến hướng mọi người.

Đối mặt cục diện như vậy, ngay cả những pháp sư thực lực đều không kém này cũng không dám mạo hiểm, vội vàng lui về phía sau, Ngô A Bà được đám hắc vụ tựa như con muỗi này che chở rời đi.

"Hắc vụ" cũng tản đi rồi.

Nơi sân trong, ngoại trừ Trương Vũ bị thương thỉnh thoảng lầm bầm một tiếng, còn lại không có bất kỳ thanh âm gì. Tất cả mọi người còn chưa hoàn hồn lại.

Hai trận chiến đấu, ba người thụ thương, một lão thái bà đến trêu đùa bọn họ, sau đó người ta không mảy may làm sao, đường hoàng ra đi. Nhớ tới quả thực chính là một trò cười.

Sau đó mọi người nhanh chóng nghĩ đến, tối hôm nay người chân chính làm náo động chính là Trần Hiểu Húc, mỗi một người đều nhìn về phía hắn.

Trương Vũ đã không có chuyện gì, được Nhậm Lạc An đỡ đứng lên, đi tới bên cạnh Trần Hiểu Húc, biểu tình rất phức tạp nhìn hắn, nói rằng: "Cám ơn anh."

"Xin lỗi, tôi đã không thể giúp được anh, vật kia tốc độ di chuyển thực sự quá nhanh, từ khi tôi nói ra đến lúc đi làm, nó nắm bắt được chênh lệch thời gian, tốc độ anh rất nhanh, chỉ thiếu chút xíu nữa."

Trần Hiểu Húc nói rất thành khẩn, nhưng Tô Yên ở bên cạnh nghe xong âm thầm nhíu mày, biết hắn đã gây họa.

Quả nhiên, Trương Vũ nghe xong lời này, ánh mắt lóe lên một cái, hỏi: "Nếu như là anh, có thể trốn được sao?"

Trần Hiểu Húc còn chăm chú suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Có lẽ là có thể."

"Anh giỏi lắm."

Trương Vũ miễn cưỡng cười cười với hắn, được Nhậm Lạc An nâng đỡ trở về doanh địa.

"Cậu nha! Cậu rõ ràng là giúp hắn, hiện tại lại đắc tội hắn."

Sau khi trở lại bên doanh địa của mình, Tô Yên liếc mắt nhìn Trần Hiểu Húc, nói nhỏ.

"Vì sao?" Trần Hiểu Húc vẻ mặt ngơ ngác. còn nói như vậy. ... Vậy so sánh cùng người ta, có vẻ cậu lợi hại hơn so với hắn, hắn đương nhiên khó chịu, chỉ là cậu vừa giúp hắn nên không tiện phát tác mà thôi. Tương lai sẽ trả thù cậu cậu chờ đi."

Trần Hiểu Húc nghe xong phân tích của cô, càng thêm hoang mang,"Tôi. .. chỉ nói sự thật thôi mà."

"Sự thật mất lòng, ai cần nghe lời nói thật của cậu. Được rồi, cậu như vậy cũng không phải một ngày đêm hai ngày, không nói với cậu nữa."

Vương Tiểu Bảo nói: "Cậu cũng thật thú vị, rõ ràng cậu giúp Trương Vũ, sau lại xin lỗi bà lão kia, bọn tôi biết cậu là thật tâm thực lòng, nhưng người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cậu làm bộ làm tịch."

Trần Hiểu Húc không lên tiếng. Hắn đương nhiên biết bọn họ nói việc này vì tốt cho mình, nhưng vẫn cảm giác mất mát, bản thân rõ ràng hết thảy đều là làm theo bản tâm, nhưng vì sao luôn phải chịu hiệu quả phản diện?

Là bản thân sai lầm rồi sao?

Trần Hiểu Húc suy nghĩ thật lâu, cảm giác mình không sai, người khác cũng không sai, bọn họ chỉ là bị quan niệm thế tục che mất bản tâm mà thôi. Hắn có chút hoài niệm Mao Sơn, ở trên núi, hắn có thể không cần lui tới cùng bất luận kẻ nào, một lòng thanh tu là tốt rồi, xã hội này, thực sự không thích hợp với bản thân. .. Ánh mắt của hắn tìm kiếm trong đám người, tìm đến thân ảnh của Nguyên Tịch, cô đang cùng mấy đệ tử tinh anh vây quanh một mảnh lửa trại thảo luận điều gì, phỏng chừng vẫn là chuyện lúc nãy.

Có lẽ, sự tồn tại của cô ấy là lý do duy nhất để cho mình ở lại chỗ này.

Những người khác cũng đều tụm năm tụm bảy lại, thảo luận pha chiến đấu ban nãy.

Bọn Diệp Tiểu Mộc cũng không ngoại lệ.

Nếu như nói Chu Khánh Hiên thất bại là do thực lực không ổn, còn Trương Vũ lẽ ra không nên như thế, hắn là một trong Bát Tử, thực lực ở trong tám người cũng coi như là bậc trung, đặt ở trong toàn bộ Pháp Thuật Giới cũng đã là thê đội thứ hai—— thê đội thứ nhất chỉ có mấy người kia, hắn ngay cả tuyệt chiêu thiên binh phi kiếm của mình đều sử xuất ra, kết quả vẫn thua, điều này ít nhiều làm cho người ta có chút thất vọng.

Hơn nữa nếu không có Trần Hiểu Húc một mực ở bên cạnh nhắc nhở, khả năng hắn còn thua thảm hại hơn.

Trần Hiểu Húc nói với đoàn người, Ngô A Bà kia lợi hại như vậy, là bởi vì bám trên người bà là một linh thể không rõ là thứ gì, tăng cường thực lực của bà kẽ hở vẫn là rất nhiều.

Tô Yên nói: "Cậu nói như vậy là đùa giỡn lưu manh, công phu trên tay của Vu sư vốn không ổn, điểm này cùng Đạo gia và Phật gia kém rất xa, nhưng mà người ta am hiểu vu thuật, mục đích tranh đấu vốn chính là giành thắng bại, ai còn cùng cậu ước pháp tam chương có thể dùng cái gì không thể dùng cái gì. Cho nên cậu xem Nguyên Tịch và Thu Phong vì sao không dám lên, bọn họ cảnh giới không ở dưới lão thái bà kia, chính là tự biết không giải quyết được vu thuật của bà. Pháp sư bình thường cảnh giới tương đồng, nhất định là đánh không lại Vu sư, Trương Vũ là Kiếm Sư, thực chiến đấu với người bình thường rất có lợi, đánh với Vu sư thì tựa như đưa đầu cho người ta chém."

Diệp Tiểu Mộc kinh ngạc nói: "Nếu cô nói như vậy, Vu sư không phải vô địch sao? Vì sao mọi người không đi tu luyện vu thuật?"
Bình Luận (0)
Comment