Chương 3355: Thiên Sư (2)
Chương 3355: Thiên Sư (2)Chương 3355: Thiên Sư (2)
Diệp Tiểu Mộc kinh ngạc nói: "Nếu cô nói như vậy, Vu sư không phải vô địch sao? Vì sao mọi người không đi tu luyện vu thuật?"
Tô Yên giải thích, đây là do mục đích tu luyện pháp thuật không giống nhau.
Pháp thuật Đạo gia và Phật gia, mục tiêu là đối phó tà vật, ở phương diện này thủ đoạn vô cùng tận, nhưng rất nhiều pháp thuật đối với người sống đều là vô dụng, cho nên đánh nhau sẽ tựa như cao thủ võ lâm sách chiêu lẫn nhau, sẽ dùng pháp quyết đối đầu với nhau; mà vu thuật không giống vậy, bất kể là bạch vu thuật cứu người hay là hắc vu thuật hại nhân, đều là đối phó với nhân loại, thủ đoạn nhiều khó lòng phòng bị, pháp sư bình thường khi đấu với bọn họ đương nhiên là phải chịu thua thiệt.
Về điểm này, chỉ có những tà tu pháp sư mới liều mạng được với Vu sư.
Diệp Tiểu Mộc cảm giác mình lại vừa được giảng cho nghe một bài học.
"Cậu làm sao vậy, cứ có cảm giác rầu rĩ không vui."
Tô Yên chú ý thấy Diệp Tiểu Mộc vẫn cau mày, cũng không nói gì nhiều, liền hỏi, thuận tiện nhét đầu Kê Tử vào lại trong túi đeo lưng —— vốn dĩ cô không muốn dẫn Kê Tử tới, bởi vì nó là phượng hoàng thần thú hiếm thấy, nếu để cho quá nhiều pháp sư nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ nổi lòng tham, Tô Yên rất chú ý phương diện này, vì vậy cùng Kê Tử ước pháp tam chương, để cho nó trong khoảng thời gian có nhiều người nhất định phải thành thật nằm yên trong túi, không được nói chuyện cũng không được thò đầu ra.
Lúc nãy Kê Tử ở trong túi rình coi toàn bộ quá trình chiến đấu, vẫn không cho nó nói chuyện, dường như nó không kiểm chế được nữa rồi.
"Tôi không có rầu rĩ không vui, tôi vẫn đang suy nghĩ câu hỏi lúc nãy của cô, đối mặt công kích của Ngô A Bà, nên xử lý như thế nào mới là chính xác."
"Tôi van cậu, đã qua bao lâu rồi, cậu còn nhớ cái này, vậy cậu đã nghĩ ra hay chưa?"
"Vẫn chưa."
Một lát sau, tất cả mọi người tiến vào lều trại để đi ngủ, trong lều đã phủ đệm phòng ẩm, ngủ cũng không lạnh. Diệp Tiểu Mộc cùng Vương Tiểu Bảo và Trần Hiểu Húc ba người một lều, đại khái tầm mười hai giờ, sau khi hắn xem một chút sau đó liền đi ra ngoài, tám phần mười là Nguyên Tịch hẹn gặp mặt hắn.
Vương Tiểu Bảo lại ngủ rất ngon, vẫn đang ngáy, Diệp Tiểu Mộc nằm nhưng ngủ không được.
Hắn vẫn đang nghĩ đến cuộc tranh đấu đó.
Nếu như là mình, trên cơ sở thực lực tương cận, phải như thế nào mới có thể hay nhất hóa giải thế tiến công của Ngô A Bà?
Đối với hắn mà nói, đây đã không còn là một trận chiến đấu nữa, mà đã thăng cấp thành một tầng mới hắn không biết miêu tả thế nào, thành khúc mắc trong lòng hắn, cái này nếu như không nghĩ ra, sẽ trở thành khúc mắc muôn thuở của hắn, giả như có thể nghĩ thông suốt. ... Hắn tin tưởng tương lai đối với đường tu hành của mình nhất định có trợ giúp lớn.
Hắn nhắm mắt lại suy nghĩ một đêm.
Cảm giác đầu óc bị khựng lại này rất giống giải đề môn số học, có đôi khi cho rằng có thể nắm được chân tướng, nhưng khi cố sức suy nghĩ, suy nghĩ tự nhiên trượt qua đi, lại phải bắt đầu một lần nữa.
Lúc trời gần sáng, Trần Hiểu Húc đã trở về, vừa cúi đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Mộc mở trừng hai mắt nằm trên mặt đất không nhúc nhích, còn tưởng rằng hắn bị làm sao, hỏi hắn nhiều lần, Diệp Tiểu Mộc lúc này đang nghĩ đến chỗ mấu chốt, đối với câu hỏi của hắn căn bản không rảnh xử lý, Trần Hiểu Húc thấy mắt hắn chớp hai cái, biết hắn còn sống, cũng không quan tâm hắn, tự giễu cười cười, quái nhân, bọn họ nhóm người này, tất cả đều là quái nhân.
Kết quả hắn mới vừa nằm xuống, không đợi ngủ, Diệp Tiểu Mộc đột nhiên bật ngồi dậy, miệng kêu to: "Tôi nghĩ ra rồi!"
Tiếp theo nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi nghiêm chỉnh.
Có một đạo mây tía lóe ra ở bầu trời trên đỉnh đầu hắn, nhìn hơi giống như là điện tâm đồ dùng cho bệnh nhân trong bệnh viện, phập phồng lên xuống. Nhưng từ trong đó Trần Hiểu Húc có thể nhìn thấu Trường Giang và Hoàng Hà gầm lên, khí thế vạn dặm không dứt.
Hắn biết đây là lúc cảnh giới đề thăng, một loại hiện tượng linh lực trong cơ thể phi lao ra khỏi cơ thể, người khác nhìn không thấy, chỉ có "Thấu thị nhãn" hắn mới có thể thấy, hắn nhìn linh lực vũ động trên khoảng không đỉnh đầu Diệp Tiểu Mộc như đẩu ngưu trùng thiên, người hoàn toàn ngây dại.
Khi hắn ở trên Mao Sơn, đối với loại hiện tượng này cũng từng gặp không ít lần, mỗi lần đều na ná như nhau, bởi vì nhìn nhiều, đối với những càng mạnh, khi cảnh giới đề thăng trình độ linh khí bắn ra khỏi cơ thể cũng càng mãnh liệt.
Hắn từng gặp người bắn ra linh khí mãnh liệt nhất, là Mao Sơn Trần Luân Dịch, ngoại trừ bản thân là đệ nhất thiên tài, năm xưa khi hắn trùng kích ngưỡng cửa cuối cùng của địa tiên, Tô Khâm Chương bố trí Ngũ quang ngọc hoa trận, trợ giúp hắn một tay.
Lúc đó Trần Hiểu Húc là chủ trận, tận mắt thấy Trần Luân Dịch phá cảnh, linh khí đỉnh đầu bắn ra như rồng bay phía chân trời, khi đó hắn đã kinh ngạc vô cùng, cho rằng thiên phú của Trần Luân Dịch đã mạnh đến mức tận cùng.
Thế nhưng lúc này cường độ linh khí bắn ra trên đỉnh đầu Diệp Tiểu Mộc còn vượt xa Trần Luân Dịch rất nhiều.
Rồng bay chín tầng trời cũng có giới hạn, mà đỉnh đầu Diệp Tiểu Mộc linh khí này mạnh đâu chỉ là rồng, quả thực chính là vạn lý sơn hà vô cùng vô tận.
Người này thiên phú. .. lại mạnh như thế, toàn bộ Pháp Thuật Giới cũng tìm không được người thứ hai đâu nhỉ?
Diệp Tiểu Mộc phá cảnh, tấn chức đến thiên sư, nhưng linh khí bổ sung trong cơ thể vẫn đi lên, căn bản không dừng được, tựa như một con sông bị chặn đã lâu, thoáng cái bị phá vỡ rồi hoàn toàn trút xuống, linh lực cuồn cuộn không ngừng, trực tiếp dẫn thực lực Diệp Tiểu Mộc lên tới thiên sư thượng giai. ..
Chờ sau khi linh khí di động hoàn toàn lắng lại, hạ xuống khí hải cùng đan điền, Diệp Tiểu Mộc cố sức hộc ra một hơi thở, thử vận khí, cảm nhận được cảm giác hoàn toàn không giống trước.
Nguyên lai đây chính là thiên sư.
Diệp Tiểu Mộc đứng dậy đi tới phía ngoài lều (hắn cư nhiên không phát hiện Trần Hiểu Húc ở bên cạnh đang đờ ra chằm chằm nhìn hắn!), lúc này đúng lúc vào sáng sớm, vụ khí lượn lờ giữa tùng lâm, chính là thanh khí thượng thăng, thời điểm nhật thăng nguyệt hạ.
Hắn thấy được quá trình thanh khí thượng thăng, mặc dù có chút không rõ, nhưng đây là trải nghiệm trước kia chưa từng có. Không riêng như vậy, thế giới ở trong mắt của hắn cũng không giống trước nữa. Giống như là một người cận thị đeo mắt kính, sau khi mắt kính được chỉnh độ, cảm giác nhìn thế giới cũng có chút khác biệt so với người thị lực bình thường không đeo mắt kiếng.
Mình bây giờ, giống như là đã gỡ mắt kính ra, thấy được bản chất thế diđi —— dù chan hiên tai hắn vẫn vô nhán nhân rõ và nắm chắc hản chất phỏng chừng sau khi tới địa tiên sẽ tiến thêm một bước.
Diệp Tiểu Mộc lấy ra một tờ địa hỏa phù, nhẹ nhàng phẩy, dễ dàng châm lên hỏa phù, ném lên trên không trung, nhìn phục phù hỏa tung bay, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hắn quên hết mình là một sinh viên, quên hết hơn nửa năm trước, bản thân đối quỷ thần các loại vẫn khăng khăng không tin.
Giờ khắc này, hắn cảm giác mình là một pháp sư chân chính.
"Thời gian hơn nửa năm, từ một kẻ ngoại đạo, tu đến thiên sư, không hổ là con trai Diệp Thiếu Dương a."
Ở bên lều trại kia, hai người một nam một nữ đang tụ chung một chỗ, nhờ thần vụ che chắn, ở phía xa lằng lặng nhìn Diệp Tiểu Mộc.
Nữ là Nguyên Tịch, nam là một niên thiếu tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ, là Nguyên Thần ca ca của cô.
Không có ai biết kỳ thực hắn đã đến nơi này.