Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3353 - Chương 3360: Sơ Kiến Tú Cầu (1)

Chương 3360: Sơ Kiến Tú Cầu (1) Chương 3360: Sơ Kiến Tú Cầu (1)Chương 3360: Sơ Kiến Tú Cầu (1)

"Móa! Chỉ một mình tôi không biết sao? Vì sao!" Diệp Tiểu Mộc kêu lên, vốn cho rằng tất cả mọi người đều không biết chuyện, không nghĩ tới chỉ có một người mình chẳng hay biết gì... Cảm giác này thực sự quá khó chịu.

Vương Tiểu Bảo nhìn hắn một cái, nói: "Không phải tôi nói với bọn họ, nhưng mà... .. Tôi không nói với cậu là có nguyên nhân, hiện tại cậu không nên hỏi, nhưng cậu phải tin tưởng tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn luôn xem cậu là bằng hữu tốt nhất."

"Được rồi." Diệp Tiểu Mộc càng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lời Vương Tiểu Bảo nói hắn rất tin tưởng, dù sao gặp gỡ lâu như vậy, hắn tin tưởng phán đoán của mình.

Hắn chỉ là cảm giác có chút ủ rũ, trước đây bình thường cùng Vương Tiểu Bảo thảo luận về thượng tầng Pháp Thuật Giới, đối với tầng lớp kia, nhất là đối với những nhân vật trong truyền thuyết kia, bọn họ đều tràn đầy hy vọng hướng tới, nhưng lại cảm giác mình mình quá cùi bắp, có lẽ vĩnh viễn cũng không có cơ hội gặp được "thế giới cường giả" kia.

Mãi hồi lâu mới biết mình là thứ cùi bắp, còn người ta là "Pháp nhị đại" chánh tông.

Tô Yên nhận ra hắn tâm tình không vui, nhéo một cái lên trên bả vai hắn, nói: "Đừng mất hứng mà, chí ít tôi với cậu đều như nhau, là cùi bắp chân chính."

Nguyên Tịch cười ha ha nói: "Kỳ thực tôi cũng vậy, ca ca tôi cũng vậy, đều dựa vào bản thân từng bước một đi tới, Tiểu Mộc cậu không nên tự coi nhẹ mình, tôi cũng mong muốn có một ngày cậu có thể cùng tôi đi trung tâm hiệp hội với thân phận pháp sư, chứ không là bằng hữu của tôi. Mọi người đều như vậy nha, cùng nhau nỗ lực!"

Buổi nói chuyện này nói thực là vừa đúng lúc, đốt lên hỏa diễm trong lòng bọn họ, vài người nhìn nhau, Vương Tiểu Bảo nói: "Tôi cũng vậy, tôi không muốn lợi dụng danh tiếng của cha tôi, mới một người đi ra ngoài lang bạt, cha tôi năm xưa cũng là dựa vào nỗ lực của chính mình, làm ra nhiều đại sự kinh thiên động địa như vậy, nhất định tôi cũng làm được!"

Nguyên Tịch mỉm cười, nhìn lại bọn họ, biểu hiện mới vừa rồi, khiến cô tin tưởng mình chỉ còn cách tiểu đoàn đội này một bước chân. Hiện tiểu đoàn đội này đi tới đâu đều bị người khác coi thường, chưa có danh tiếng gì, nhưng cô nhìn ra được tiềm lực của bọn họ, nếu như có đầy đủ thời gian, có thể bọn họ sẽ trở thành Tróc Quỷ Liên Minh thứ hai. Sau khi mặt trời lặn, nắng chiều giăng khắp bầu trời. Đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn mặt trời lặn, trời cao vạn lý mênh mông bát ngát, đẹp đến say cả lòng người, Diệp Tiểu Mộc chưa đi Hoàng Sơn hoặc Thái Sơn các nơi xem mặt trời lặn, nhưng mà nghĩ tối đa cũng chỉ như vậy thôi.

Vài người tụm lại cùng thưởng thức mỹ cảnh mặt trời lặn, sau khi thái dương hoàn toàn hạ xuống, bầu trời nhanh chóng đen dần. Khoảng thời gian từ lúc hoàng hôn bắt đầu đến mặt trăng vẫn chưa hoàn toàn mọc lên, là giai đoạn tối đen nhất của một đêm.

"Các anh nói dị tượng đâu?"

Nguyên Tịch đợi nửa ngày, nhịn không được hỏi Hồ Kiệt ở bên cạnh.

"Tiểu thư đừng nôn nóng, chờ thêm lát nữa."

Nguyên Tịch vừa chờ đợi, vừa cùng hắn rỗi rãnh trò chuyện, bọn Diệp Tiểu Mộc ở bên cạnh nghe thấy là đang thử thăm dò và lôi kéo hắn, đối với thủ đoạn này cũng biểu thị lý giải. Hồ Kiệt nói năng cẩn thận, làm người ta không đoán ra được ý tứ của hắn.

Lại đợi một hồi, không cần Hồ Kiệt giới thiệu, bọn họ cũng nhìn thấy cái được gọi là dị tượng: Ở trên bình nguyên rộng rãi bị khí độc bao trùm dưới chân núi kia, dâng lên một đạo hồng quang.

Vị trí đại khái ngay trung gian khí độc, có một đốm hồng quang, tựa như đèn tín hiệu, xuyên qua khí độc, trên không trung khuếch tán ra. Thế nhưng quỷ dị là, hồng quang này sau khi lên tới giữa không trung, ngưng tụ thành một đám hình trạng như vụ khí, nhìn qua như một cầu chậm rãi xoay tròn trên không trung.

Tiếp theo lại là vô số đạo hồng quang từ vị trí bất đồng trong khí độc bắn ra, đánh lên thứ hình cầu ở giữa không trung kia, tựa hồ như rót lực lượng gì vào bên trong, để cho quang cầu màu đỏ càng lúc càng lớn, treo ở trên trời như một mặt trời nhỏ. Bởi vì cự ly cách có chừng mười km, quang cầu màu đỏ này thực tế có thể còn lớn hơn nữa, đoàn người thảo luận và cảm thấy, nó lớn chừng một lu nước.

Nhưng mà quỷ dị là, thứ này tuy rằng nhìn như một mặt trời nhỏ, nhưng phát ra ám quang, tuyệt không chói mắt, ngược lại. . . Nhìn qua lại có cảm giác rất lạnh?

"Mọi người có cảm giác được không, hướng gió thay đổi, thật giống như không khí bên chúng ta ta đang bị vật kia hút tới." Tô Yên giang hai cánh tay, cảm nhận được gió nhẹ từ trên thân thể xẹt qua.

"Đúng là như vậy, bọn ta quan sát đã mấy ngày, một khi thứ này mọc lên, không khí bốn phía đều di động về hướng bên đó, bọn ta hoài nghi thứ nàv đang hút lấv lĩnh khí chiina auanh " "Đây không phải là linh khí." Trần Hiểu Húc đột nhiên mở miệng, mọi người lập tức quay đầu nhìn hắn, thấy hắn khẽ cau mày, quan sát bốn phía, một lát sau nói rằng: "Đây là tử khí."

Hồ Kiệt nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, còn tưởng rằng hắn phát hiện cái gì, nghe hắn nói như vậy, lập tức có chút khinh thường nở nụ cười."Vị sư đệ này, chúng ta tuy rằng tu vi không đủ, nhưng vẫn có thể cảm giác được tử khí."

Những người còn lại cũng đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cũng khó trách Hồ Kiệt cảm thấy buồn cười. Thiên địa cửu khí, chỉ cần là một pháp sư vừa nhập môn là có thể phát giác ra, đây là năng lực cực kỳ cơ bản. Giống như là khứu giác đối với một người bình thường mà thôi, một đùi gà KFC để ra trước mặt ngươi, ngươi không thể không ngửi thấy.

Mà bọn họ ở nơi này lâu như vậy, lại không có cảm giác được tồn tại của tử khí.

"Tử khí rất yếu, còn không nồng nặc nên nếu chúng ta không làm phép sẽ không thể cảm giác được."

"Không thể nào, muốn nói thực lực của tôi không ổn thì bỏ đi, nếu quả thật có tử khí, lẽ nào Nguyên tiểu thư cũng không nhận ra được?" Trong lúc nhất thời mọi người quay đầu nhìn về phía Nguyên Tịch. Nguyên Tịch đang cau mày cảm giác, lập tức dùng tìm kiếm ánh mắt nhìn về phía Trần Hiểu Húc,"Anh xác định?"

Trần Hiểu Húc cũng không nói gì, mở ba lô, lấy ra một cái chén, đổ vào bên trong mấy thứ pháp dược, vẽ một đạo bùa châm lửa vào, ngọn lửa màu vàng bốc cháy lên, đem không khí chung quanh đều hút tới.

Nguyên Tịch biết đây là pháp thuật gì, đưa mũi vào sát bên để ngửi khói bốc ra từ ngọn lửa, quả nhiên mang theo vẻ mùi thúi rữa. Là tử khí không sai.

Pháp thuật này của Trần Hiểu Húc, chính là lợi dụng địa hỏa để hấp thu không khí phụ cận tới, trong quá trình thiêu đốt sẽ lưu lại tà khí, tà khí một khi tụ lại, nồng độ đề thăng, dĩ nhiên là sẽ ngửi thấy được.

Mấy người còn lại cũng đều đi tới ngửi một cái, thật đúng là tử khí, nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Bình Luận (0)
Comment