Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3352 - Chương 3359: Tiến Nhập Vùng Cấm (3)

Chương 3359: Tiến Nhập Vùng Cấm (3) Chương 3359: Tiến Nhập Vùng Cấm (3)Chương 3359: Tiến Nhập Vùng Cấm (3)

"Dị tượng ở phía trước sao?" Nguyên Tịch sợ bọn hắn lại đem đề tài chỉa về hướng mấy người bọn họ, vì vậy đi thằng vào vấn đề.

"Nguyên Thần quan, nhìn về bên này." Hồ Kiệt ở bên trong mấy người kia cũng đi tới, tìm đường lui cho Nguyên Tịch, hắn cũng là thành viên trung tâm của Tam Giới Minh, nhưng mà thái độ làm người tương đối khôn khéo, cùng bên Bát Tử quan hệ không tệ, bình thường khi hai phái xảy ra mâu thuẫn gì, đều là cử hắn đi ra hòa giải.

Mấy người Nguyên Tịch đi tới một khối nham thạch trên đỉnh núi, đưa mắt nhìn lại, xam xám một mảnh sương mù dày đặc, vẫn hiện lên lục sắc. Trong sương mù dày đặc có thể nhìn thấy một ít núi nhỏ san sát, ở giữa mấy ngọn núi, có một thung lũng thật lớn kéo dài thành bình địa, một dòng suối chảy ngang qua giữa.

Bởi vì sương mù đặc, không thấy rõ tình huống trong sơn cốc.

Nguyên Tịch kinh ngạc nói: "Sương mù dày đặc như vậy, vì sao hiện lên lục sắc?"

"Phần này là vụ, đây là khí độc."

Hai chữ "khí độc" khiến cho mấy người bọn Nguyên Tịch trong lòng cả kinh, cùng nhau nhìn Hồ Kiệt.

Hồ Kiệt nói tiếp: "Các vị mới tới, không biết tình huống ở đây, đây cũng chính là nguyên nhân bọn tôi vội vã tìm Nguyên Thần quan đến quan sát, từ ngọn núi này đi về phía tây, thằng đến nơi cách mấy chục dặm, đều bị khí độc như vậy bao vây, người không thể đi vào, cho dù là người như tôi như cô, đi vào hai mươi phút phải đi ra, không phải sẽ phải chết ở trong đó."

Nguyên Tịch hít một hơi lãnh khí, nói: "Tại sao có thể có chuyện như vậy!"

"Là vì có người làm vậy."

Hồ Kiệt nói rằng: "Vùng núi Tây nam, vốn có rất nhiều khí độc, nhưng bình thường đều tập trung ở tùng lâm ao đầm những góc bị phong bế, khí độc diện tích rộng như vậy là không có khả năng, sau lại bọn tôi điều tra, kết quả hy sinh vài đệ tử... Rốt cục có kết quả, vùng này bị Huyết Vu khống chế."

"Huyết Vu... Bọn họ nhiều người không?"

"Không biết, ở đây nơi nơi đều là cạm bẫy, thêm khí độc nên không thể đi vào lâu, lúc trước tùy tiện thăm dò, đã chết không ít người, hiện tại không dám vọng động."

Diệp Thần nhìn Nguyên Tịch liếc mắt, tiếp một câu: "Cho nên mới chờ cô đến, bọn tôi cũng không dám tự ý hành động, không kham nổi trách nhiệm này."

Nguyên Tịch trong lòng hừ lạnh một tiếng, còn không phải tìm mình đến gánh họa hay sao, vì vậy tiếp tục cùng Hồ Kiệt tìm hiểu tình huống.

Người của gia tộc Đại vu tiên cũng tới. Mấy ngày trước người của bọn họ chủ động cùng bên này trao đổi một chút, nói là đang điều tra tình huống chung quanh, muốn một lưới bắt hết Huyết Vu, kêu bọn họ trước tiên chờ tin tức, đến lúc đó cùng nhau triển khai hành động.

"Hồng quang kỳ quái ở ngay vị trí kia."

Hồ Kiệt dùng ngón tay chỉ tới vùng đất bằng phẳng trong thung lũng phía trước, nói cho bọn hắn biết ban ngày không nhìn thấy cái gì, trời vừa tối thái dương xuống núi, là có thể nhìn thấy hồng quang dị tượng.

"Vừa vặn cũng sắp chạng vạng tối, các vị chờ một lát nữa rồi quan sát. Tôi xuống trước đi ăn đã." Diệp Thần nói xong, khoát tay áo với Nguyên Thần, không thèm nhìn bọn Diệp Tiểu Mộc, trực tiếp hạ sơn, mấy người tùy tùng của hắn cũng xuống núi.

"Hắn chính là như vậy, mọi người đừng để ý là được."

Nguyên Tịch giữ bọn Trương Vũ ở bên cạnh chờ, mang theo đám Diệp Tiểu Mộc đến bên kia, sau khi chờ song phương tách ra, nói với đoàn người.

"Quen rồi, đều là như vậy." Tô Yên nhún vai, thực lực không bằng người ta, bị người ta xem thường cũng là bình thường.

Tô Yên thở dài nói: "Ngày nay Pháp Thuật Hiệp Hội là như vậy. Tôi cũng rất ghét nhìn thấy cái dạng này, nhưng không có cách nào khác, một mình tôi không sửa đổi được cái gì."

Cô nói tiếp: "Tôi nghe nói bầu không khí Pháp Thuật Giới khi xưa không phải như thế này, đám người Diệp Thiếu Dương cũng rất thân với dân. Đương nhiên, chỉ là nghe nói."

"Cô nói không sai." Trần Hiểu Húc tiếp một câu.

"Làm sao anh biết?" Nguyên Tịch hỏi.

"Tôi... nghe những người già trong môn nói." Mặc dù phần lớn bí mật đều nói cho cô biết, nhưng bí mật cốt lõi nhất hắn vẫn để ở dưới đáy lòng không nói ra.

Nguyên Tịch nhún vai,"Đúng vậy, tôi cũng rất ghét Pháp Thuật Hiệp tình cảm con người."

"Hiệp hội này là do các vị thành lập. Ca ca cô là một trong ba người cầm đầu... " Tô Yên nhìn cô. Hiện nay ba người có quyền thế nhất Pháp Thuật Giới, đó là Nguyên Thần, Kiến Minh và Lý Mộ Hiên, tất cả pháp sư có thể hành tẩu ở trung tâm hiệp hội này, đều là dựa vào ba người này, tạo thành ba cỗ thế lực.

Kiến Minh và Lý Mộ Hiên đều là đại lão Tam Giới Minh, ngay từ đầu Kiến Minh là lão đại, sau lại Lý Mộ Hiên nổi lên, bởi vì hắn có chỗ dựa là Ngô Hải, lại là đệ nhất nhân của âm dương sư, vì vậy đại đa số âm dương sư đều tìm đến môn hạ của hắn, thế lực từ từ mạnh lên, có thể tay đôi cùng Kiến Minh, mà sư chất của Kiến Minh, Thụ Tâm pháp sư lại nằm trong Bát Tử. .. Ba phái này quan hệ quả thực rắc rối phức tạp, không thể hiểu được.

Nguyên Tịch nói: "Là như thế này, anh tôi cũng có tâm cải cách, khôi phục lễ chế, để cho Pháp Thuật Hiệp Hội không chỉ biết đến công danh và lạnh lùng như thế, nhưng một mình anh ấy nói thì không được gì, anh ấy một mực tìm kiếm người hữu lực để giúp đỡ."

Diệp Tiểu Mộc nói: "Bên cạnh hắn nhiều người như vậy, còn chưa đủ sao?"

"Những người đó đều là 'Mâm cơ bản ', ba nhà đều có. Anh tôi đang thiếu người hữu lực giúp đỡ chân chính, tựa như Diệp Thiếu Dương năm xưa, bên cạnh cũng không thiếu người mạnh mẽ hữu lực giúp đỡ." Cô đưa mắt nhìn sang Vương Tiểu Bảo,"Ví dụ như lão gia tử nhà anh."

"Tôi ——" Vương Tiểu Bảo ngơ ngẩn.

Nguyên Tịch cười nói: "Được rồi, tất cả mọi người đã thân nhau như vậy, tôi đã biết rằng anh là ai lâu rồi, ba anh là Tứ Bảo của Tróc Quỷ Liên Minh, thiên hạ Phật môn đệ nhất, xuất thân này của anh, ở trong Pháp Thuật Giới coi như là con nhà nòi."

Diệp Tiểu Mộc trong lòng khiếp sợ đến tột đỉnh, trợn to hai mắt nhìn Vương Tiểu Bảo.

Vương Tiểu Bảo gãi đầu,"Cha tôi sợ tôi lấy tên ông ấy ra làm màu, nên không cho tôi nói."

"Hải"

Diệp Tiểu Mộc dùng một chữ này để diễn tả cảm khái trong nội tâm.

"Làm sao cô biết được!" Vương Tiểu Bảo thắc mắc.

"Anh nghĩ rằng nhân viên tình báo của chúng tôi là giả sao, nói thật với anh, mấy người Lý Mộ Hiên bọn hắn cũng đầu biết rồi." Nguyên Tịch cười cười,"Vốn dĩ anh không nói, tôi cũng không tiện trực tiếp nói, có vẻ quá đột tôi vì thân phận của anh mới tận lực kết giao bằng hữu với anh, nên tôi quyết định thẳng thắn nói rõ."

Cô liếc mắt nhìn bọn Diệp Tiểu Mộc, nói: "Nhưng mà mọi người quan hệ thân thiết như vậy, tôi nghĩ mọi người đã biết hết rồi chứ."

"Tôi biết." Tô Yên nói, cô ép hỏi Lão Quách mà biết.

"Tôi cũng biết." Trần Hiểu Húc mỉm cười.

"Móa! Chỉ một mình tôi không biết sao? Vì sao!" Diệp Tiểu Mộc kêu lên, vốn cho rằng tất cả mọi người đều không biết chuyện, không nghĩ tới chỉ có một người mình chẳng hay biết gì... Cảm giác này thực sự quá khó chịu.

Vương Tiểu Bảo nhìn hắn một cái, nói: "Không phải tôi nói với bọn họ, nhưng mà... Tôi không nói với cậu là có nguyên nhân, hiện tại cậu không nên hỏi, nhưng cậu phải tin tưởng tôi, cho tới bây giờ tôi vẫn luôn xem cậu là bằng hữu tốt nhất."

"Được rồi." Diệp Tiểu Mộc càng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lời Vương Tiểu Bảo nói hắn rất tin tưởng, dù sao gặp gỡ lâu như vậy, hắn tin tưởng phán đoán của mình.
Bình Luận (0)
Comment