Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3351 - Chương 3358: Tiến Nhập Vùng Cấm (2)

Chương 3358: Tiến Nhập Vùng Cấm (2) Chương 3358: Tiến Nhập Vùng Cấm (2)Chương 3358: Tiến Nhập Vùng Cấm (2)

Thứ nhất, là bản thân muốn tới gặp Diệp Tiểu Mộc và Tạ Vũ Tình, có Nhuế Lãnh Ngọc ở đây, thực sự... có chút lúng túng, thứ hai chuyện Nhuế Lãnh Ngọc trở lại nhân gian hiện nay chỉ có cực ít người biết, muốn bảo mật, phải tránh tiếp xúc với các pháp sư khác.

Tạ Vũ Tình nhìn hắn để điện thoại di động xuống, nhún vai nói: "Được rồi, chuyện Pháp Thuật Giới tôi không hiểu, cũng lười hỏi nhiều, cậu tự mình nghiền ngẫm đi. Nhưng mà, lão nương không muốn chịu khổ như vậy nữa. Diệp Thiếu Dương cậu là một Vương bát đản, cậu nghĩ rằng tôi vẫn còn là tiểu cô nương năm đó sao, một câu nói của cậu là có thể lừa được tôi đi theo, cùng cậu mạo hiểm chịu khổ!"

"Không phải là chị muốn tôi giúp chị tra án sao, tại sao lại trách tôi."

"Tôi chỉ nhờ cậu lưu ý giúp tôi, tôi không có nói sẽ đi với cậu, hơn nữa tôi càng không bằng lòng cậu muốn dịch dung, đến đây lăn lộn cùng một đám xú nam nhân!"

Mấy tháng gần đây, vùng núi Vân Nam luôn phát sinh án nhân công mất tích, khu vực ngay bên vùng tây nam này, Tạ Vũ Tình phụng mệnh điều tra vụ án này, vẫn không có đầu mối gì, những người mất tích này đầu là cư dân vùng núi biên giới, nam nữ già trẻ đều có, sau khi mất tích sống không gặp người chết không thấy xác, không tìm ra manh mối.

Cô rơi vào đường cùng nên đi tìm Lão Quách, cung cấp ngày sinh tháng đẻ của những người mất tích, để Lão Quách hỗ trợ câu hồn, vốn nghĩ tuy rằng sai trình tự, nhưng nếu như bọn họ không ở nhân thế, tốt xấu có thể thông qua hồn phách của bọn họ tìm được đầu mối. Kết quả khiến hai người giật mình là, Tạ Vũ Tình cung cấp ngày sinh tháng đẻ của chừng mười người mất tích, kết quả không câu được một quỷ hồn nào...

Như vậy chỉ có hai khả năng, hoặc là những người này tất cả đều còn sống, hoặc là bọn họ đã chết, thế nhưng hồn phách bị vật gì khốn trụ.

Nhiều người mất tích như vậy, có khả năng đều còn sống không lớn, bởi vậy... Tạ Vũ Tình hoài nghỉ là vế sau. Như vậy chính là sự kiện linh dị đáng sợ rồi.

Đúng vào lúc này, Diệp Thiếu Dương tìm đến cô, hai người ở bên nhau mấy ngày, sau lại Diệp Thiếu Dương phải đi, bảo là muốn đến vùng tây nam Vân Nam, nói với cô những chuyện phát sinh gần đây, Tạ Vũ Tình đột phát kỳ tưởng, nghĩ chuyện này có khi nào liên quan đến vụ án mất tích cô đang điều tra hay không, vì vậy Diệp Thiếu Dương mời cô đồng hành.

"Đi thôi, tựa như năm xưa, hai ta phối hợp, tôi giúp chị phá án." Tạ Vũ Tình vốn đang do dự, nghe Diệp Thiếu Dương nói những lời này xong, tình cảm vẫn chôn giấu sâu trong nội tâm thoáng cái được khơi ra, cô không chút suy nghĩ nhận lời đồng ý.

Sau khi thực sự lên đường, cô nhớ lại hành vi của mình, vì sự không dè dặt của mình mà cảm thấy ảo não: Mười bảy năm a, bản thân sống những ngày phong ba không chút sợ hãi, cũng không phải cô không nghĩ đến cảnh gặp lại Diệp Thiếu Dương, nghĩ mình nhất định sẽ dè dặt, tựa như những gì diễn ra trong phim truyền hình, nội tâm mặc dù có gợn sóng, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, phải nhịn được.

Kết quả... một câu nói của Diệp Thiếu Dương đã lừa được cô tới đây.

Diệp Thiếu Dương vươn tay, nhéo mặt cô một cái, nói rằng: "Cũng đã đến rồi, chị cũng đừng kiêu ngạo nữa, còn cần tôi nói bao nhiêu lần nữa, chị không già chút nào, nhìn thấy vẫn là tiểu cô nương."

Tạ Vũ Tình giận hắn liếc mắt, than thở: "Dù sao cũng đã lên thuyền cướp của cậu, đời này cũng cứ như vậy, cũng may con trai tương đối nghe lời lại thật thà, không giống cậu."

"Chị chắc chắn nó thật thà? Nó mới bây lớn đã có bạn gái rồi, ngày hôm nay tôi còn thấy nó cùng cô nương kia đi chung với nhau."

"Tôi có hỏi nó, nó nói tụi nó không phải là bạn bè trai gái."

"Từ khi nào mà chị ngây thơ như thế, chị nhìn cũng biết bọn nó thích nhau, không chừng sắp chạy đi kết hôn rồi."

"Được rồi. Tiểu cô nương kia cũng không tệ. Nhưng cô ấy là một pháp sư..."

"Pháp sư có gì không tốt?"

Tạ Vũ Tình thở dài "Quên đi, dù sao nó bây giờ cũng là một pháp sư. Tôi chỉ biết, tôi đề phòng bao nhiêu năm, sau cùng nó vẫn đi con đường này, đây là số mệnh đã định trước rồi nhỉ?"

"Đúng vậy, là số mệnh đã định trước." Diệp Thiếu Dương nhìn đồ trang trí trên nóc lầu trại, ánh mắt từ từ thâm thúy đứng lên.

Hành trình chật vật nhất đã tiến hành được gần một tuần, bọn Diệp Tiểu Mộc cuối cùng cũng gặp được đội ngũ còn lại, hơn nữa bọn họ tổng cộng có tám đội ngũ, tổng cộng hơn trăm người, cộng thêm những pháp sư luôn đi theo đuôi mà đến này, có tới mấy trăm người, ở trong thung lũng dưới chân ngọn núi tên Phi Tượng Sơn xây dựng cơ sở tạm thời.

Nghe đồn địa phương Huyền Tố Tú Cầu xuất hiện, chính là ở phía trước không xa của ngọn núi này.

Diên Thần đến trước hon Nauvên Tịch. đã dà vét aua vùng nhu cân chờ nhóm Nguyên Tịch đến, sau khi nghỉ ngơi một chút, Diệp Thần dẫn bọn hắn lên núi quan sát. Vốn định chỉ mang theo Nguyên Tịch, Thu Phong mấy nòng cốt thân cận cùng tới, kết quả lúc gặp mặt, thấy Nguyên Tịch đem theo ba người Diệp Tiểu Mộc, Tô Yên còn có Trần Hiểu Húc, hắn đã sớm lén nghe Thu Phong kể về mấy cái tên này, vừa nhìn liền có chút khó chịu.

Diệp Thần là một kẻ hết sức tự phụ (hắn là một trong ba đầu đàn của Tam Giới Minh, cũng có tư cách tự phụ), nói chuyện các thứ, trên cơ bản không vòng vo, cũng không để ý đến cảm nhận của người khác, nhìn thấy Nguyên Tịch mang theo ba người bọn hắn cùng tới, vùng xung quanh lông mày lập tức nhăn lại, nói rằng: "Nguyên tiểu thư thật là thân với dân, dẫn dắt pháp sư tầng dưới chót như vậy, tôi không sánh bằng."

Thái độ như vậy, dọc theo con đường này không biết đã gặp phải bao nhiêu lần, Diệp Tiểu Mộc nội tâm tuy rằng khó chịu, nhưng hắn tính khí tốt có thể chịu được, Trần Hiểu Húc không cần phải nói, tính khí còn tốt hơn so với hắn (người này căn bản không biết tức giận! ), nhưng Tô Yên lại lập tức trừng mắt nhìn lại, muốn nói gì đó, bị Nguyên Tịch nắm cánh tay, nhẹ nhàng nhéo một chút, đi tới nói rằng: "Mấy người bọn họ là bằng hữu của cá nhân tôi, nếu như anh ngại bọn họ không có tư cách nói chuyện với anh, tôi có thể kêu bọn họ ngậm miệng."

Diệp Thần cũng không tiện nói gì nữa, xoay người lên núi.

Đám người Nguyên Tịch một đường theo sau, leo đến đỉnh núi.

Ngoại trừ Diệp Thần, đã có mấy người pháp sư chờ sẵn nơi đó, đều là mấy vị tỉ chủ cấp bậc tỉnh anh của Pháp Thuật Hiệp Hội, cùng đi với Diệp Thần, nhìn thấy Nguyên Tịch mang theo bọn Diệp Tiểu Mộc, bọn họ cũng đều vô cùng kinh ngạc, biểu hiện thái độ không ưa, thế nhưng e ngại mặt mũi của Nguyên Tịch, cũng không nói gì.

"Dị tượng ở phía trước sao?" Nguyên Tịch sợ bọn hắn lại đem đề tài chỉa về hướng mấy người bọn họ, vì vậy đi thẳng vào vấn đề.
Bình Luận (0)
Comment