Chương 3357: Tiến Nhập Vùng Cấm (1)
Chương 3357: Tiến Nhập Vùng Cấm (1)Chương 3357: Tiến Nhập Vùng Cấm (1)
Kiểu Tam mướn tám người, có bốn người đang xắt thịt xông khói rồi xâu lại thành từng xiên que, hai người phụ trách nướng, hai người khác phụ trách bán.
Buôn bán rất tấp nập.
Mọi người ăn thịt quay uống rượu, trò chuyện đủ thứ trên đời.
Bọn họ là pháp sư, cho nên chủ đề nhiều nhất chính là tin tức về Pháp Thuật Giới, trọng tâm câu chuyện chủ yếu vây quanh chuyển thế linh đồng, Cửu Thiên Huyền Nữ những điều này. Mọi người đều suy đoán thân phận của chuyển thế linh đồng và Cửu Thiên Huyền Nữ, rất nhiều người đoán Cửu Thiên Huyền Nữ là Nguyên Tịch, chuyển thế linh đồng không phải là Nguyên Thần thì là Lý Mộ Hiên.
Vì vậy mọi người lại trò chuyện về ân oán giữa Bát Tử và Tam Giới Minh, bọn họ ở Pháp Thuật Giới đại thể đều không có địa vị gì, nói về những chuyện này cũng không cố ky gì. Trong đám người luôn có mấy người tin tức linh thông thích nói chuyện, thường hay nói ra một ít tin tức bí mật vừa nghe được, để cho mọi người tấm tắc khen ngợi, về phần thật hay giả, thì không bao giờ phán đoán.
"Tiểu tử, cậu nghe chuyện cũng mấy ngày rồi, đối với Pháp Thuật Giới bọn ta có ý kiến gì không?"
Một gã râu quai nón bưng chén uống rượu, nhìn một thiếu niên da dẻ vàng vọt bên cạnh, những người xung quanh cũng đều quét mắt nhìn hắn một cái, thiếu niên tầm thường này tự xưng là Dương Nhị Cẩu, là truyền nhân của một môn phái rất nhỏ ở phía nam, trong môn chỉ có hai ba cư sĩ, một sư phụ, môn hạ về cơ bản không từng đi lại trên giang hồ.
Không lâu sau khi sư phụ chết đi, đệ tử bọn họ mấy người đều sống không nổi, mới bắt đầu bước chân vào giang hồ. Lần này hắn cũng là nghe nói về chuyện của Huyền Tố Tú Cầu nên mới đến góp vui.
Bên cạnh là một người tự xưng Tiểu Tạ, xưng là sư tỷ của hắn, hai người đi cùng nhau.
Vốn dĩ cũng không ai lui tới với bọn họ, buổi tối ngày đầu tiên, bọn họ vô giúp vui đi tới bên đống lửa uống rượu, thấy gã râu quai nón này đang mặt mày hớn hở kể đủ thứ chuyện về Pháp Thuật Giới, vì vậy "Dương Nhị Cẩu" mời hắn uống một bình Dương Hà Đại Khúc, lân la làm quen với hắn. Ngày thứ hai đã theo chân bọn họ cùng đi với nhau.
Râu quai nón là một âm dương sư, biệt hiệu Quá Giang Long, thuộc loai tuc tằna hào phóng. nhìn aiếno như là mật thổ nhỉ ch khâna nhải pháp sư, hắn thuộc một môn phái tên là "Tịnh Không môn", nói là một nhánh của Bạch Liên Giáo năm xưa, bọn họ tổng cộng tới sáu người, sau khi Dương Nhị Cẩu và mọi người gia nhập đội ngũ của bọn họ, thái độ của bọn họ cũng rất hữu hảo, Quá Giang Long đối với sư huynh đệ bọn họ ấn tượng không tệ, không dưới một lần nói sau đó muốn bảo bọc bọn họ, có việc gì cứ gọi tên hắn, ở trong vùng Trung Nguyên Ngũ Tỉnh không có gì không giải quyết được.
Dương Nhị Cẩu này, dĩ nhiên chính là thân phận ẩn tàng của Diệp Thiếu Dương, hắn không chỉ sửa lại tên, trên mặt cũng mang mặt nạ da người, nhìn qua tựa như là một niên thiếu bệnh tật vàng vọt."Sư tỷ" Tiểu Tạ bên cạnh hắn chính là Tạ Vũ Tình.
"Rất lợi hại, xem ra tôi còn có phải học hỏi rất nhiều thứ." Diệp Thiếu Dương nịnh nọt.
Quá Giang Long và mấy người huynh đệ nghe xong lời này càng thêm đắc ý, biểu thị bên kia có mấy người bằng hữu, có thể dẫn bọn hắn tới làm quen, thịnh tình không thể chối từ, Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là đáp ứng, Tạ Vũ Tình vì là nữ giới, không muốn qua đó, một người quay về lều trại nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương bị vài người lôi kéo đi gặp bằng hữu, dù sao nếu là nam thì kêu ca, tuổi tác lớn hơn nhiều thì kêu trưởng bối, vừa uống rượu vừa dùng giọng điệu thỉnh giáo hỏi thăm bọn họ đủ chuyện, uống nửa bình rượu đế, tan cuộc mọi người đều tự đi về nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương trở lại lều trại của mình, Tạ Vũ Tình đã chui vào trong túi ngủ. Diệp Thiếu Dương cũng mở túi ngủ của mình chui vào, sóng vai cùng cô.
Trong phòng bật một ngọn đèn ngủ huỳnh quang, dùng để chiếu sáng tạm thời.
"Tôi thật sự không hiểu nổi cậu, tại sao muốn dịch dung sau đó lăn lộn đến nơi đây, nhiều người nhiều miệng, đều là những pháp sư tầng dưới chót nhất." Tạ Vũ Tình một mình ở trong lều đợi hơn nửa ngày, tâm tính có chút oán giận, thấy hắn nằm xuống liền oán trách.
"Đây mới là giang hồ a. Mười mấy năm rồi tôi không lăn lộn giang hồ, tuy rằng Lão Quách nói cho tôi biết không ít tình báo, nhưng tôi vẫn muốn tự mình cảm nhận, xem thử mọi người cảm thấy Pháp Thuật Giới hiện nay thế nào."
"Vậy có thu hoạch gì sao?"
"Có."
Diên Thiếu Dưng euv † mêt chút, nói rằng: "Mấv này nay tôi auan sát, bọn họ đối hôm nay Pháp Thuật Hiệp Hội tuy là chửi bới cũng rất nhiều, nhưng tổng thể vẫn là phục tòng, nếu như hiệp hội ra lệnh một tiếng, hiệu triệu bọn họ đi chiến đấu vì Pháp Thuật Giới, tôi nghĩ đa số bọn họ đều sẽ tham gia.
Cho nên, bọn Lão Quách chắc là sai rồi, Pháp Thuật Hiệp Hội có lẽ là một tổ chức tốt, trăm ngàn năm qua, Pháp Thuật Giới cho tới bây giờ chưa từng ngưng tụ lại như thế, tuy rằng các phái đều tính toán riêng, nhưng thật sự gặp phải sự kiện trọng đại, hiệp hội của hôm nay có thể trong thời gian ngắn nhất điều động nhiều người nhất đến tham dự, đây là điều trước kia bất khả tưởng tượng."
Tạ Vũ Tình có chút kinh ngạc nhìn hắn,"Nhưng cậu cũng đã nói, đám thanh niên hiện đang nắm quyền này không đáng tin cậy, hôm nay bọn họ nắm trong tay hơn nửa Pháp Thuật Giới, một khi bọn họ đưa ra quyết định gì sai lầm, toàn bộ Pháp Thuật Giới có khả năng đều bị lệch đi theo."
"Là như thế, cho nên tôi vẫn đang quan sát, nếu như đám thanh niên đó có thể đối phó hết thảy——nhưng thật ra tôi cũng mong muốn như vậy, có thể để chúng ta không cần phải ra mặt là hay nhất."
Tạ Vũ Tình nhìn hắn chằm chằm một hồi, lẩm bẩm nói: "Không giống cậu chút nào, Thiếu Dương, trước kia cậu chuyện gì cũng ôm hết vào người mình."
Diệp Thiếu Dương thở dài nói: "Trước kia là do hết cách rồi, không phải tôi chém gió nhưng nhân gian ngoại trừ mấy người bọn tôi, căn bản không ai có thể gánh vác được trọng trách. Hiện tại không giống vậy."
Tạ Vũ Tình nói: "Làm sao cậu có thể xác định, hôm nay mấy người thiếu niên nắm quyền này, sẽ không phải là một Lăng Vũ Hiên hoặc Mộ Hàn?"
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lúc lâu, nói: "Tôi cũng thường nhớ tới bọn họ, hai thiên tài này, có khi tôi nghĩ, nếu như năm ấy không phải tôi tuổi trẻ khí thịnh, chà đạp bọn họ tới cùng, nếu như tôi cho bọn họ cơ hội rèn đúc, sau cùng giao Pháp Thuật Giới cho bọn họ, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa?"
"Ôi trời, cậu trở nên thánh mẫu như thế từ khi nào vậy."
"Lớn tuổi rồi sẽ trở nên như vậy." Diệp Thiếu Dương thè lưỡi,"Hơn nữa tôi bị nhốt mười mấy năm, tôi có gần như vô hạn thời gian để suy nghĩ mọi chuyện, tôi đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, đương nhiên, cũng có một sự việc, cho dù có bao lâu thời gian cũng không nghĩ ra."
Hắn lấy điện thoại di động ra, cùng Nhuế Lãnh Ngọc hàn huyên vài câu, chúc ngủ ngon, sau đó để điện thoại di động xuống. Lần này hắn cố ý không đưa Nhuế Lãnh Ngọc cùng đến, để cô lại Thạch Thành.