Chương 3381: Cổ Thần (2)
Chương 3381: Cổ Thần (2)Chương 3381: Cổ Thần (2)
Diệp Thiếu Dương tiếp tục tiến công, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trên không trung điểm ra vạn đạo kiếm quang, vây bắt Cổ thần huy khảm, Cổ thần muốn tránh cũng không được, chỉ có thể liều mạng phản kích.
Phản kích của nó khiến cho Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút áp lực, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi, cũng bởi vậy hắn suy đoán ra được thực lực của Cổ thần, lực khoẻ mạnh chí ít có thể địch nổi một thượng tiên.
Nói cách khác, những pháp sư ở đây không có ai là đối thủ của nó.
Nhưng mà, điểm đáng sợ nhất của thứ này, thứ nhất nó là do vô số cổ trùng tổ hợp mà thành, cũng không có hình dạng cố định, cũng không cần hình dạng, ở trong chiến đấu có thể tùy thời biến hóa trạng thái, thủ đoạn công kích cũng theo đó mà thay đổi, làm cho có chút khó lòng phòng bị, nói trắng ra là chính là không thể ra chiêu theo bất cứ bộ sách võ thuật nào.
Thứ hai chính là người này đang ẩn hình, tuy rằng thiên nhãn có thể nhìn thấy nó, nhưng vấn đề là hành vi mở thiên nhãn sẽ rất tiêu hao nguyên thần và tu vi, cho dù là pháp sư cảnh giới thượng tiên, tối đa cũng chỉ có thể duy trì hai ba phút.
Chỉ cần ngươi khép lại Thiên Nhãn, nó sẽ có thể từ bất luận phương vị gì công kích ngươi, một khi thân thể tiếp xúc, cổ trùng trên người nó sẽ lập tức leo lên trên người ngươi, chui vào trong thân thể ngươi, Diệp Thiếu Dương trước kia đã thể hội qua một lần, đến hắn cũng không dám khinh thường, vẫn luôn dùng kiếm trận triển khai tiến công toàn bộ phương vị không có góc chết đối với nó, sợ bị tiến lại gần người.
Cuộc chiến đấu này, càng đánh tiếp, nội tâm Diệp Thiếu Dương càng khiếp sợ, cổ thần này thật mạnh. Đổi lại là mình của mười tám năm trước, cũng tuyệt không thể nào là đối thủ của nó, như vậy vấn đề lại tới: Vì sao năm đó Kim Suất không triệu hoán nó để đối phó mình?
Lẽ nào Kim Suất không biết vu thuật này? Điều đó không có khả năng. Trước mắt người cầm đầu Huyết Vu sư Kim Minh chính là con trai của hắn, tu luyện vu thuật cũng là Kim Suất truyền cho, không có lý nào chính Kim Suất lại không biết. Trừ phi là Kim Suất thiên phú không bằng con trai thi triển không ra loại vu thuật cường đại này, nhưng Diệp Thiếu Dương biểu thị hoài nghi đối với điều này, vì vậy vừa đánh vừa hỏi Đàm Tiểu Tuệ trên lưng.
"Không, Kim Suất là một vu thuật kỳ tài, em đã từng thấy hắn và tộc nhân của hắn triệu hoán Cổ thần tác chiến, lúc đó giết rất nhiều người của "Bọn em đã đánh bại Cổ thần?"
"Anh cũng thấy Cổ thần này thật lợi hại mà, bọn em làm sao đánh thắng được, chỉ là thuật triệu hoán Cổ thần này cực kỳ tiêu hao tỉnh thần lực, hơn nữa cần dùng chí ít bảy Huyết Vu sư cùng nhau hiến tế, dùng một thân huyết nhục và tu vi của mình để cung cấp năng lượng cho Cổ thần. Anh nhìn mấy người kia đi."
Vì vậy Diệp Thiếu Dương bớt thời giờ nhìn lướt qua bên mấy Huyết Vu sư kia, quả nhiên so với trước gầy hơn rất nhiều, sắp xương bọc da, cả đám đôi mắt trừng thật to, nhìn giống như loài sóc chuột.
"Biện pháp này dùng để giảm béo không tệ."
"Năm xưa khi Kim Suất chiến cùng bọn em, tổng cộng hiến tế mười tám mạng Huyết Vu sư, nhưng mà chỉ duy trì không đầy ba phút, huyết nhục mười tám Huyết Vu sư đã bị Cổ thần hút khô... Không đầy ba phút, giết chết nhóm Vu sư giỏi nhất của bọn em, chính bản thân Kim Suất cũng bỏ trốn."
Dùng huyết nhục người để làm phép hiến tế... Đây thật sự là tà thuật nhất đẳng nhất thiên hạ, đám Huyết Vu sư này quả nhiên đều là biến thái a.
Đàm Tiểu Tuệ nói tiếp: "Lần này Cổ thần tồn tại đã vượt quá mười phút, những Huyết Vu sư này vẫn không bị hao hết huyết nhục, Kim Minh có thực lực của những người này, nhưng không có khả năng cường đại đến mức này, cho nên, hết thảy đều là Huyền Tố Tú Cầu, cung cấp tu vi cuồn cuộn không ngừng cho bọn hắn."
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu liếc mắt nhìn Huyền Tố Tú Cầu treo lơ lửng giữa không trung, trong lòng không khỏi cảm khái, đây rốt cuộc là thứ gìa.
Cuộc chiến đấu vẫn còn tiếp tục, Diệp Thiếu Dương một mình đấu Cổ thần, kiếm khí vẫn bao phủ nó, để cho nó không có cơ hội gì phản kích, nhưng mà vật này giết không chết, không chỉ có thụ thương nặng hơn cũng đều có thể khôi phục hình dạng, vì vậy Diệp Thiếu Dương tiêu hao nó, dù sao mình bây giờ thành thạo, để xem những Huyết Vu sư này cùng bản thân ai hơn có thể chống đỡ lâu hơn.
"Thiếu Dương, ngày hôm nay may nhờ có anh, bằng không, tất cả mọi người phải chết ở chỗ này."
Diệp Thiếu Dương cười cười, nói rằng: "Với anh mà nói a, lần này tới đây, vui vẻ nhất đó là có thể gặp lại em."
"Đúng vậy. Mười tám năm rồi, em cũng không ngờ mình còn có cơ hội được nép lên trên lưng anh như vậy." Đàm Tiểu Tuệ nói, dí sát đầu lên trên lưng hắn. Jˆ\
Một tiếng hét thảm truyền đến, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn lại, là một Huyết Vu sư, hắn chỉ còn xương bọc da té lăn trên đất, cả người co quắp, trong miệng không ngừng kêu loạn xạ, nhưng tiếng kêu càng ngày càng yếu, sau cùng bất động... Mấy Huyết Vu sư khác cũng đều lần lượt xuất hiện tình huống tương tự, trong vòng mấy phút từng người một toàn bộ ngã lăn.
Cổ thần giống như kem bị bỏ vào lò vi ba, nhanh chóng hòa tan, sụp xuống thành một đống, cổ trùng cũng đều hóa thành dịch dính màu xanh lục, sau đó biến mất.
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, quay đầu nhìn lại, phát hiện yên vụ tử sắc đã sớm tiêu tan, tất cả những người bị nhốt ở bên trong cũng đi ra rồi, cả đám trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mình.
Có lẽ bọn họ đã nhìn một khoảng thời gian thật dài rồi.
Nguyên Tịch và Trần Hiểu Húc đang dẫn dắt mấy pháp sư cứu trị người bị thương —— vượt qua ba cửa ải, ngoại trừ vài người hy sinh ra, vẫn có rất nhiều người thụ thương, cần phải được cứu trị, chỉ cần là Nguyên Tịch tham gia hành động, chuyện này vẫn luôn là cô đi đầu thực hiện, rất nhiều người nói đây là cách cô mua chuộc lòng người, nhưng mà hiệu quả quả thật không tệ, người từng được cô đích thân cứu chữa, có không ít đều trở thành fan hâm mộ của cô, sau đó gia nhập trận doanh Song Tuyệt Bát Tử.
Đàm Tiểu Tuệ từ lưng Diệp Thiếu Dương nhảy xuống, cố ý gật đầu với hắn,"Ngô huynh đệ, đa tạ."
Nguyên Tịch lúc này cũng xử lý xong co người bệnh, dẫn bọn họ đi ra, cười cười với Diệp Thiếu Dương, chắp tay nói: "Hóa ra là Ngô tiền bối, thực lực của tiền bối khiến cho mọi người đều khuất phục, anh hùng không thua gì năm ấy a."
Diệp Thiếu Dương chép miệng nói với Kim Minh đứng ở trên tế đàn: "Lát nữa lại nói chuyện phiếm tiếp, cuộc chiến còn chưa kết thúc đâu."
Nhưng mà ở trong lòng đoàn người, chiến đấu kỳ thực đã kết thúc: Cổ thần đã bị diệt, bọn thủ hạ cũng đều chết hết, chỉ còn lại Kim Minh một người cô đơn (nói nghiêm túc thì còn có hai người tùy tùng), hắn còn có thể có thủ đoạn gì?
Kim Minh được hai người tùy tùng bảo hộ, ngơ ngác nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Kết quả này khiến hắn hoàn toàn không thể tin được, vốn dĩ khi đang dùng ba đao vên vụ vâv khốn moi naười hắn †ưa nhị? đã thấv ánh rana đông thắng lợi, nhưng mà... Hắn hồi tưởng lại, thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra, hình như từ sau khi người này đột nhiên xuất hiện, bản thân tự nhiên hồ đồ rồi thất bại.
Người này rốt cuộc là ai, vì sao đến Cổ thần vô cùng cường đại cũng không phải là đối thủ của hắn a. Chớ đừng nói chỉ là hắn vẫn đỡ Đàm Tiểu Tuệ trên lưng, dùng một tay cầm kiếm, đây... còn là người sao?
Kim Minh lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Ngươi không phải người. Nhân gian pháp sư... không thể nào lợi hại như ngươi."
Diệp Thiếu Dương nói: "Ngươi nói thật sự không sai, ta không phải nhân loại. Về bản chất mà nói, ta là quỷ thi. Cái này mọi người đều biết."