Chương 3380: Cổ Thần (1)
Chương 3380: Cổ Thần (1)Chương 3380: Cổ Thần (1)
Diệp Thiếu Dương một tay đỡ Đàm Tiểu Tuệ, một tay cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm (dù sao những người này cũng chưa từng thực sự nhìn thấy, cứ để cho bọn họ cho rằng đây là Tàng Phong kiếm trong tay Ngô Gia Vĩ là được), vừa nhẹ nhàng thoải mái chém giết, không ngừng xử lý những tà vật tìm đến quanh thân mình để vây công, giải vây cho mọi người.
Ngay từ đầu không ai chú ý tới hắn, những người còn sống sót đều đang cố sống cố chết đối phó kẻ địch của bản thân, vốn cho rằng sắp tiêu đời rồi, kết quả kẻ địch càng giết càng ít, rất kinh ngạc, lúc này đây mới nhìn thấy Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vừa đánh đấu vừa đi vòng quanh, phàm là tà vật mới "refresh" xuất hiện từ bốn phía này, sẽ bị một mình hắn giết tơi bơi hoa lá, những tà vật này vốn chính là ảo giác, là dựa vào một loại cơ chế có thể nhận biết được linh khí xâm nhập trên người mà công kích, bỏ gần tìm xa là bản năng, Diệp Thiếu Dương đi thanh lý vài vòng, đã tạo thành một loại tiết tấu, phàm là tà vật mới vừa nảy sinh tham gia chiến đấu, tất cả đều bị hắn dẫn đầu tiếp đón, trực tiếp giết chết.
Một mình hắn chống chọi từng ấy tà vật, tựa như cối xay thịt không ngừng đi về phía trước, đáng sợ nhất là, mặc kệ có bao nhiêu tà vật đến, bước tiến của hắn vẫn bình ổn bất loạn... Đây phải là chênh lệch cấp bậc nghiền ép.
Nhưng mà bởi vì sương mù dày đặc, Nguyên Tịch bọn họ bị che lại không nhìn thấy hắn, chỉ có thể nghe được tiếng đánh nhau, rất nhanh bọn họ phát hiện không có địch nhân mới nữa, thỉnh thoảng xông vào một hai con, cũng bị bọn họ vây lại đánh chết.
Sau đó mọi người đứng chung một chỗ mà nhìn.
"Có phải có cứu binh tới hay không, không biết có bao nhiêu người tới?" Nguyên Tịch lẩm bẩm, phái người đi xem thử, trở về hội báo nói chỉ có một người.
"Một người? Ngươi xác định?"
Đoàn người đều sợ ngây người, sau đó quyết định cùng đi xem, vì vậy đi tới bên kia, kết quả tiếng đánh nhau đột nhiên đình chỉ, hình như không thấy người đâu.
Đàm Tiểu Tuệ đã tìm được rồi lối ra của ảo cảnh, chỉ huy Diệp Thiếu Dương một đường đi ra.
Trước mặt là chín Huyết Vu, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, cũng là em cá chuẩn bỉ chín naười ùna nhau làm nhén. lê đỉnh trana †av ùnd nhau toát ra khói xanh, giống như rắn, ngoe nguẩy thân mình trên không, nhào tới Diệp Thiếu Dương.
"Đây là Huyết Vu thuật cực hiểm ác, anh coi chừng một chút." Đàm Tiểu Tuệ ở trên lưng Diệp Thiếu Dương, lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương dùng một tay kết ấn, chân khí ngưng kết, hình thành một đạo kết giới vô hình.
Kim Minh ở phía sau thấy một màn này, lơ đãng lộ ra nụ cười mỉm, đây là cửu xà cổ hóa yên vô hình, vốn chính là nhằm vào pháp sư, bất luận pháp thuật phòng ngự gì ở trước mặt nó cũng là vô ích.
Hắn bắt đầu niệm chú, chuẩn bị gợi lên hỏa diễm trong lô đỉnh, định thêm một kích trí mạng vào gã đột nhiên xuất hiện này, kết quả... khiến cho hắn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Cửu xà cổ phát ra chín đạo yên vụ, lại bị người này một tay bố trí kết giới chặn lại.
Kim Minh ngơ ngác nhìn một màn này, nhớ tới suy nghĩ trước kia của bản thân có vẻ hơi tuyệt đối, cửu xà cổ đối mặt pháp thuật phòng ngự là vô địch, trừ phi... thực lực đối phương quá mạnh mẽ.
Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả quan hệ sinh khắc các loại đều là phù vân.
Diệp Thiếu Dương ngược lại cũng không dông dài cùng bọn họ, hướng về phía một Huyết Vu sư trước mặt một kiếm chém tới.
Người nọ hai tay ôm lô đỉnh, trong tình thế cấp bách cuống quít ôm lấy ý đồ che chắn cho nó, chỉ nghe rắc một tiếng, lô đỉnh bị đánh nát, rơi trên mặt đất, hương tro tung ra, phía dưới tất cả đều là độc trùng lớn chừng bằng móng tay, tứ tán đào tẩu.
Mấy Huyết Vu sư còn lại nhìn thấy tình huống này, biết gặp phải thứ dữ rồi, không dám chiến tiếp, lui về phía sau đến trước mặt của Kim Minh.
Kim Minh nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp, đột nhiên hít sâu một hơi, nói rằng: "Hôm nay vì sự nghiệp mà ta chờ đợi, đã đến lúc chư vị cần phải hiến thân."
Mấy người Huyết Vu sư trước mặt hắn nghe xong lời này, đều ngẩn ra, nhưng cũng không hề do dự chút nào, cắn răng một cái, đều tự mình lấy một nắm hương tro từ trong lô đỉnh, nhét vào miệng, mấy người thoáng cái mắt sáng lên, hộc nước bọt ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc phát hiện, trong đôi mắt của tám Huyết Vu sư này chảy ra hai hàng huyết lệ, dáng vẻ không có gì sợ sệt.
Đêt† nhiên cùng nhat mở miêng niêm chú. Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy huyệt Thái Dương căng lên, tựa như có vật gì đang bóp lấy huyệt Thái Dương của hắn, nhưng không nhìn thấy, trường kiếm quét ngang qua, đánh lên trên vật gì đó, sau đó có thể cảm thấy vật kia lập tức nhảy sang một bên.
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm giác hai bên huyệt Thái Dương bị đau, hình như có vật gì đang muốn chui vào vậy, Đàm Tiểu Tuệ nép ở trên lưng hắn niệm chú ngữ gì đó, sau đó dùng hai tay đắp lên trên huyệt Thái Dương của hắn, chờ hai tay buông ra, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm giác thần thanh khí sảng, cảm giác khó chịu kia đã biến mất.
"Vấn đề nhỏ thôi, anh chỉ cần để ý đối phó hắn." Đàm Tiểu Tuệ vận khí, đem mấy con cổ trùng bắt được từ trên huyệt thái dương của hắn toàn bộ miết thành bột mịn.
"Đối phó ai?" Diệp Thiếu Dương nhìn bốn phía, tám Huyết Vu sư đã lui qua một bên, cả đám hai mắt chảy máu, cả người run rẩy, dáng dấp giống như chó bị mắc bệnh dại vậy.
"Bọn họ dùng đồng thể tuyệt mệnh cổ, triệu hoán ra Cổ thần, chính bọn họ cũng không sống được nữa. Cổ thần rất là lợi hại, nhưng mà... đối với anh mà nói cũng không tính là vấn đề lớn lao gì, anh mở thiên nhãn sẽ thấy."
Vì vậy Diệp Thiếu Dương mở ra thiên nhãn, đúng dịp thấy một bóng đen to lớn chạy về phía mình, vội vàng huy kiếm chém tới, trường kiếm đánh trúng chiếc càng dài của vật kia, tựa như chém phải một vật cứng dị thường, vật kia bị chấn động lui lại mấy bước.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới có công phu quan sát nó.
Đây là một con sâu cả người đen thui, hình thể to lớn, có tám chân, hai cái đùi trước mặt nhất là cặp càng thật dài, trừng một đôi mắt to màu xanh biếc, nhìn qua như một con bò cạp đang đứng lên hoặc là con tôm càng.
Đây là Cổ thần?
Diệp Thiếu Dương cảm giác thứ này cả người run rẩy, giống như bị bệnh tắc động mạch não (nhìn thấy ai cũng run run), nhìn kỹ, nhất thời cảm thấy gớm ghiếc muốn ói:
Thứ này toàn thân cao thấp bò đầy những con tiểu trùng màu đen tựa như con gián vậy, hic? Cũng không phải là leo lên người, mà chính là vô số những con tiểu trùng gớm ghiếc như thế này đã tạo thành con quái vật đó! Những tiểu trùng ở bề ngoài vẫn đang nhanh chóng không ngừng mà bò tới bò lui, nhìn từ xa một chút, đích xác là đang không ngừng run rẩy.
Móa! cảm giác gớm ghiếc loại này, lập tức cũng không nói gì, trực tiếp tiến lên, chém nó một cái, Cổ thần động tác nhanh nhẹn né tránh thoát.
Tốc độ cũng không chậm.
Diệp Thiếu Dương thi triển Mao Sơn lăng không bộ, tiến lên truy sát, thứ này vẻ ngoài xấu xí, kỳ thực chỉ số thông minh cũng không tệ lắm, nhìn giống như đang đào tẩu, lại đột nhiên quay đầu lại móc một cái, Diệp Thiếu Dương nhanh nhẹn tránh thoát, cúi đầu đâm trường kiếm vào bụng nó, một đống tiểu trùng bị giết chết, còn có một ít bị đánh rơi xuống rớt ra ngoài, Cổ thần kêu thảm nhảy ra.
Trên bụng xuất hiện một lỗ thủng xuyên thấu, nhưng mà, tiểu trùng từ bốn phía lập tức bò tới bên đó, trong khoảnh khắc đã ngăn chặn lại lỗ thủng.
Ngoại trừ phần bụng nhìn nhỏ lại một chút, người này không có bất kỳ biến hóa nào.
"Cũng khá đó!"