Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3372 - Chương 3379: Di Hoạ Năm Ây (2)

Chương 3379: Di Hoạ Năm Ây (2) Chương 3379: Di Hoạ Năm Ây (2)Chương 3379: Di Hoạ Năm Ây (2)

Các trưởng lão đều khuyên Đàm Tiểu Tuệ giết hắn, diệt cỏ tận gốc, nhưng Đàm Tiểu Tuệ nhìn thấy đứa bé này liền mềm lòng, sau cùng chỉ là giao hắn cho một hộ người Miêu tộc thu dưỡng, định kỳ tới thăm, âm thầm kiểm tra hắn có dấu vết tu luyện Huyết Vu thuật hay không, kết quả một năm sau, hắn bỏ trốn, ở trong phòng của hắn, người cô phái đi đã tìm được một ít dấu tích dược vật hắn dùng để tu luyện Huyết Vu thuật .. .

Chuyện này một mực khiến Đàm Tiểu Tuệ áy náy trong lòng, trở thành khúc mắc, bởi vậy mấy ngày trước lúc nghe thế lực Huyết Vu tro tàn lại cháy, trước tiên cô liền nghĩ đến đứa bé này, chỉ là không ngờ tới. .. quả nhiên thật sự là hắn.

Hết thảy đều là số mệnh.

Có lẽ, năm xưa mình nên giết hắn.

"Ngươi nhìn ta đi, năm xưa là một đứa bé nhờ ngươi không đành lòng mà thoát được một kiếp, hôm nay đã trưởng thành a. Thế nào, hôm nay những gì ta gây nên, không khiến cho ngươi thất vọng chứ."

"Kim Minh, ngươi làm vậy là giẫm lên vết xe đổ. Lúc đó ta buông tha ngươi, là muốn cho ngươi làm người tốt, không ngờ. . “"

"Người tốt? Trên người ta có mối thù giết cha, nếu không báo thù mà còn giảng hòa cùng các ngươi, tham gia vào Pháp Thuật Giới, vậy mới là người tốt sao?"

Đàm Tiểu Tuệ không để ý tới hắn, cô bắt đầu đả tọa điều tức, tăng tốc phục hồi.

"Được, trước tiên dùng bọn họ để tế cờ!"

Kim Minh nói xong, cúi đầu tiếp tục làm phép, hỏa diễm trong lô đỉnh từ từ đậm nét hơn, tựa hồ như đang tích góp lực lượng.

Đám người trong yên vụ tử sắc, từ từ đều không chịu nổi.

Đúng lúc này, có ba pháp sư cùng đi ra, đều là nhị tuyến đệ tử của Pháp Thuật Hiệp Hội, đang trốn tránh yêu quỷ truy sát, đánh bậy đánh bạ mà lại xông được ra ngoài.

Ba người đều có chút ngơ ngác, sau đó mới phát hiện mình đã đi tới nơi nào, hầu như mặt đối mặt cùng chín Vu sư.

Song phương đều ngây ra một lúc, sau đó đấu võ.

Ba pháp sư xông tới.

Kim Minh xoay người lại, hướng về phía lô đỉnh hít một cái, hỏa diễm tỉnh thuần lam sắc hóa thành ba đoàn hỏa quang, lần lượt nhằm phía ba người.

Ba người kinh ngạc, hai tay kết ấn, lấy kết giới ngăn trở, kết quả. .. chỉ chống giữ mấy giây, bị trực tiếp đánh bay, từ bầu trời yên vụ tử sắc bay thẳng đi ra ngoài, nặng nề rơi xuống giữa đám người, vẫn làm ngã mấy người khác.

Ba người đều cả người cháy đen, ngất đi.

Mọi người đều sợ hãi.

Ba người này tuy rằng không phải là nhất lưu cường giả, nhưng thực lực cũng tương đối không kém, là nòng cốt trung kiên của Pháp Thuật Hiệp Hội, vừa đối mặt một cái đã bị đánh đến như vậy. .. Gã Kim Minh Huyết Vu vương kia cường đại đến mức nào?

Ngay vào lúc này, Trương Vũ và Nhậm Lạc An cũng truy tìm theo dấu chân của ba người kia mà chạy ra khỏi yên vụ, ngây ra một lúc rồi cũng lựa chọn công kích, kết quả hai đạo hỏa diễm bay tới, hai người chuẩn bị khá đầy đủ, giữ pháp khí làm phép, đạp đất làm trận, nhưng kết quả cũng chỉ là kiên trì được lâu một chút, sau đó cũng lần lượt bị đánh bay, cũng may đến thời điểm quan trọng nhất hai người lần được manh mối, nghĩ cách tự bảo vệ mình, vì vậy sau khi bị đánh bay thì không có bất tỉnh, nhưng thụ thương không nhẹ, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào chiến đấu lần thứ hai.

"Hắn hấp thu lực lượng của Huyền Tố Tú Cầu, không phải lực của chính hắn, các ngươi không phải là đối thủ." Đàm Tiểu Tuệ yếu ớt nói, tiếp tục thổ nạp điều tức, hy vọng có thể khôi phục nhanh chóng hơn một chút.

Giữa Chín Huyết Vu, từ trong lô đỉnh yên vụ bay ra cũng càng ngày càng đậm, nhập vào với yên vụ lam sắc phía trước.

Bên trong chiến đấu càng thêm thảm thiết.

Bên này đông đảo pháp sư lại chỉ có thể đứng nhìn, cho dù là bọn họ hiện tại xông vào hỗ trợ, cũng chỉ như muối bỏ biển, không khác mấy so với chịu chết. Hơn nữa các đại lão đều đi vào, bọn họ rắn mất đầu, cũng không ai tổ chức bọn họ đi làm cái gì, chỉ có thể tiếp tục làm phép chống lại linh lực ăn mòn của Huyền Tố Tú Cầu, tự thân còn khó bảo toàn.

Không ít người trong lòng bắt đầu nổi lên tiêu cực, thậm chí đã có một tỉa tuyệt vọng.

Hai pháp sư hàng sau đột nhiên đứng lên, quay đầu chạy về phía lối ra.

"Làm gì vậy, muốn chạy sao?" Trong lòng hai người hổ thẹn, thẹn quá thành giận.

"Chúng ta vốn chỉ là tự phát tới giúp vui, bây giờ thành ra như vậy, không cần thiết phải bán mạng ở chỗ này."

"Đúng vậy, ngươi có bản lĩnh ngươi đi a. Đứng đây chặn bọn ta lại làm gì"

"Vậy các ngươi đi đi!"

Diệp Thiếu Dương hơi dùng sức, chân khí từ cổ tay mạch môn rưới vào bên trong hai cơ thể, làm vỡ nát khí hải của bọn họ, tiếp theo ném họ tới phía động khẩu.

Lâm trận bỏ chạy, vốn không có gì lạ, nhưng bỏ lại đồng bọn mặc kệ như vậy, vốn dĩ không hợp để làm một pháp sư. Cuộc đời Diệp Thiếu Dương ghét nhất chính là người như vậy, nếu bọn họ không có tư cách làm pháp sư, sẽ thanh toàn cho bọn họ.

Diệp Thiếu Dương đi qua đám người, ở trước mắt bao người, Diệp Thiếu Dương từ trong đám người đi tới, đi hướng tới tế đàn của Huyết Vu Vương.

"Ngươi là ai!"

Huyết Vu vương Kim Minh nhìn thấy sát khí trong mắt hắn, không giống với những pháp sư khác đang đứng ở đây, đưa mắt nhìn hắn nói.

"Ngô Gia Vĩ."

Diệp Thiếu Dương dự định giả vờ triệt để. Cũng may hắn cùng Ngô Gia Vĩ hình thể rất giống, người ở chỗ này cũng không có ai từng quen biết Ngô Gia Vĩ, nên sẽ không nhìn ra kẽ hở.

Kim Minh trường kỳ ở ngoài vùng hoang dã ngoại nghiên cứu Vu thuật, rời xa Pháp Thuật Giới, phái ra thám tử các kiểu đi dò thăm được tên một số người cũng đều là Nguyên Thần, Lý Mộ Hiên những cái này, đối với Ngô Gia Vĩ một tên tuổi xưa đã bế quan mười mấy năm thật đúng là lần đầu nghe nói tới.

Thế nhưng những pháp sư ở đây đều sợ ngây người.

Ngô Gia Vĩ... Đây chính là cái tên được viết trong truyền thuyết năm ấy, nhân xưng đệ nhất thiên hạ Kiếm Sư, tuy rằng danh tiếng này cũng khiến cho rất nhiều người trẻ tuổi không phục, nhưng danh tiếng vẫn phải có —— tuy rằng Ngô Gia Vĩ thân là quỷ thi, nhưng vẫn đang được đối đãi như nhân loại.

Diệp Thiếu Dương sớm dùng ẩn khí phù làm biến mất dương khí trong cơ thể, tránh để bị lộ ra sơ hở. "Đỡ nhiều rồi." Đàm Tiểu Tuệ nhìn hắn, cô đương nhiên biết hắn là ai,"Ngươi đỡ ta tiến vào ảo giác, ta nhận biết một chút lối ra ở đâu, rồi mang ngươi đi ra ngoài."

Vì vậy Diệp Thiếu Dương ngồi xổm xuống, cõng cô lên lưng, đi tới yên vụ màu tím.

Đám người thất kinh.

Cống một người trên lưng, sự nhanh nhẹn chí ít chậm lại phân nửa, còn phải dùng một tay nâng đỡ người trên lưng, vậy sẽ đánh như thế nào?

"Các ngươi đi ra ngoài hết đi. Ở chỗ này vướng bận, để ta đối phó là được."

Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với mọi người một câu như vậy rồi đi vào trong sương mù màu tím.

Nguyên Tịch và một đám cường giả đã sớm chống đỡ hết nổi rồi.

Bốn phía đều là cường đại tà vật đếm không xuể.
Bình Luận (0)
Comment