Chương 3383: Thuật Triệu Hoán Cực Mạnh (2)
Chương 3383: Thuật Triệu Hoán Cực Mạnh (2)Chương 3383: Thuật Triệu Hoán Cực Mạnh (2)
Trong này nhất định có nguyên nhân nào đó không muốn để người ta biết, Diệp Thiếu Dương cũng không hiểu, nhưng Đàm Tiểu Tuệ nói không sai, trong việc này nhất định có liên quan tới Huyền Tố Tú Cầu.
Thứ này sau cùng trở thành một người to lớn, trên người không có da, tất cả đều là những bó cơ bắp, bên trên máu tươi đầm đìa, giống như máu hồ quỷ. Về phần Kim Minh, đã chỉ còn lại gương mặt người, từ phần thắt lưng của quái vật này đổ xuống nhìn như đang buộc một cái tạp dề.
Quái vật này cao chừng mười mét, cũng may đỉnh mái vòm ít nhất cũng cao mười mấy mét, nếu không thì không thể đứng thẳng được.
Nó nâng Huyền Tố Tú Cầu trong tay, trên người tản mát ra khí thế bức người, đi bước một về hướng các pháp sư đối diện.
Đối mặt một quái vật to lớn như vậy, bọn người Nguyên Tịch hơi sợ, theo bản năng lui về phía sau mấy bước. Diệp Thiếu Dương chắn ở phía trước, huýt sáo với nó một cái, thu hút sự chú ý của nó về phía mình.
Tay trái quái vật nhẹ nhàng phẩy trên không trung, đất bằng phẳng cuồn cuộn nổi lên một cơn gió xoáy, quạt về phía Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương rõ ràng có thể tránh thoát, nhưng hiệp giao thủ thứ nhất, hắn cũng muốn xem thử thực lực của kẻ này, vì vậy một kiếm vỗ tới, chém cơn lốc thành hai đoạn, tách ra hai bên, từ bên người xẹt qua.
Diệp Thiếu Dương thân thể khẽ lung lay một cái, cường độ gió xoáy này thật đúng là không kém.
Gió xoáy tách ra hai bên, yếu bớt rất nhiều, dư ba quét lên đám người Nguyên Tịch, mặc dù bọn hắn đã sẵn sàng phòng ngự nhưng vẫn đang đỡ không được một cơn lốc mãnh liệt như vậy, trận hình phòng ngự bị thổi tan.
"Người này quá cường đại." Diệp Tiểu Mộc nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương, thì thào nói. Trước kia tuy rằng nhìn thấy hắn chiến đấu đủ các loại, đến Cổ thần cũng đánh bại, nhưng đây dù sao cũng là một mình hắn chiến đấu, người bên ngoài không tham chiến, không trực tiếp so sánh, cũng không biểu hiện ra hắn lợi hại bao nhiêu, vừa nãy đối mặt cơn lốc là phép so sánh trực tiếp nhất, mới chính thức cho thấy sự cường đại của người này.
"Người này, sợ là cảnh giới thượng tiên nhỉ?" Diệp Tiểu Mộc thấp giọng lẩm bẩm một câu.
"Thượng tiên? Ha hả." Vương Tiểu Bảo khinh thường.
"Có ý gì, không tới thượng tiên sao? Vậy trình độ của hắn cùng "Đậu móa!"
Vương Tiểu Bảo bó tay liếc mắt nhìn hắn, thật muốn nói cho hắn biết một câu, ngươi cũng quá coi thường cha ngươi rồi.
Chiến đấu chính thức bắt đầu rồi, sau đó bọn Nguyên Tịch bị buộc phải phát hiện ra, bọn họ đã hoàn toàn trở thành khán giả, không phải là không muốn lên, mà là cường độ chiến đấu thực sự quá mạnh mẽ, bọn họ vốn dĩ không xen tay vào được, cho dù là miễn cưỡng tiến lên, cũng sẽ lập tức bị khí lưu cường đại sinh ra trong lúc hai người chiến đấu đẩy trở về.
Căn bản là không phải cùng một đẳng cấp. .
Điều khác biệt so với Cổ thần trước đó là, quái vật tà ác to lớn này nhìn có vẻ ngốc, trên thực tế thủ đoạn tiến công rất nhiều, tốc độ cũng cực nhanh, vây lấy Diệp Thiếu Dương liên tục mãnh công, thỉnh thoảng thân thể chợt bung ra một thứ tựa tấm vải, vài lần nỗ lực quây lấy Diệp Thiếu Dương, xa xa nhìn sang, quả thực giống như là một cơn gió xoáy màu máu đỏ, đang đuổi theo một mục tiêu nhỏ yếu hơn mình rất nhiều.
Trong hành động của hắn, mang theo tiết tấu nào đó, không ngừng áp chế đối phương.
Thế nhưng mục tiêu này nhìn nhỏ yếu nhưng lại hết sức nhanh nhẹn, nhiều lần chuyển nguy thành an, trái lại còn có thể đánh vỡ tiết tấu của đối phương.
Đây nhất định là một hồi tiết tấu tương đối dài dòng, trừ hai người bọn họ ra, tất cả mọi người đều trở thành khán giả.
"Tiết tấu nhanh quá, tôi chỉ nhìn thôi cũng không theo kịp, làm thế nào mà hắn tránh được... Nếu như là tôi, đã chết tám chín lần rồi." Tô Yên phát ra cảm khái từ nội tâm.
Diệp Tiểu Mộc nghe cô nói như vậy, lại bắt đầu suy nghĩ tới mình, nếu như là bản thân mình, đối mặt thế tiến công cường độ này, nên hóa giải thế nào? Hắn thử nhập vai vào để dự phán công kích của quái vật kia, diễn luyện ở trong đầu, lúc đầu tiết tấu luôn luôn bị đánh loạn, bởi vì căn bản không tránh khỏi ba hiệp đã toi mạng, hắn cũng không gấp không nóng nảy, điều chỉnh rồi lại tiếp tục thôi diễn, từ từ cũng nắm được một ít quy luật của đối thủ, bắt đầu có thể chống được năm hiệp, sau đó mười hiệp...
Đến chính hắn cũng không ý thức được, thiên phú cường đại nhất của hắn, chính là quan sát chiến tường, thông qua suy ngẫm sau đó tổng kết, dù cho chỉ là quan chiến, đối với hắn mà nói cũng có thể mang đến thu hoạch khổng lồ.
"Rất giỏi a, xem ra chúng ta đều sai rồi." Thu Phong liếc mắt nhìn đám noười Nauvên Tịch bên canh: than thở "Tôi chia từng nahĩ đến Naô Gia Vĩ lại mạnh đến trình độ này, Nguyên Tịch, cho dù là ca ca cô đến, cũng chưa chắc là đối thủ của hắn."
Nguyên Tịch nói: "Vậy cũng chưa chắc, một tầng cảnh giới sẽ là một thế giới, hơn nữa, Ngô Gia Vĩ này mười bảy năm qua vẫn chuyên tâm tu luyện, thực lực có đột phá trọng đại cũng có thể lý giải."
Diệp Thần trầm ngâm nói: "Cũng phải, hơn nữa hắn là quỷ thi, không tính là đối thủ của chúng ta."
Lời nói này của hắn khiến cho tất cả mọi người yên tâm, chỉ cần ngươi không phải nhân loại, cho dù ngươi cường đại đến mấy, ngươi cũng không có khả năng cùng người ta tranh đoạt địa vị pháp sư nhân gian.
Diệp Thiếu Dương căn bản không để tâm bọn họ đang nói gì, hắn đã vùi toàn thân tâm vào trong chiến đấu.
Đã đánh được một khoảng thời gian, hắn cũng có lý giải tổng quát đối với thực lực của quái vật này, tên này thực lực thật đúng là không kém, ngang ngửa cường giả nhất lưu, không thua kém mấy so với Lê Sơn Lão Mẫu, Diêu Quang Tiên Tử, nhưng mà Đàm Tiểu Tuệ nói không sai, Huyền Tố Tú Cầu trong tay quái vật này mang đến lực lượng cuồn cuộn không ngừng cho nó, giống như một động cơ vĩnh cửu, thực lực của mình cao hơn nửa cấp so với hắn, nhưng muốn bắt nó cũng làm không được, nếu như chỉ có thể tiếp tục tiêu hao như vậy, sau cùng chính là có hại cho mình.
"Em có biện pháp nào có thể cướp được tú cầu không?"
Giữa khoảng thời gian tranh đấu, hắn bớt thời giờ hỏi Đàm Tiểu Tuệ một câu.
"Nếu như anh có thể khóa nó lại, em có thể làm được!"
Khóa lại nó... Cái này thật đúng là quá khó.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, xem ra không mạo hiểm một chút thì không được, nếu không đánh bao lâu cũng không tới hồi kết, dứt khoát chậm lại tiết tấu, cố ý lộ ra kẽ hở, thân thể quái vật kia lập tức phần phật bung ra, tựa như áo choàng, khóa Diệp Thiếu Dương lại bên trong, sau đó tầng tầng buộc chặt, nhìn thật giống như Diệp Thiếu Dương mặc trên người bộ quần áo bó sát màu đỏ.
Chỉ là bộ quần áo này đang không ngừng hấp thụ chân khí của hắn.
Nhưng mà, trong nháy mắt bị bao lấy, Diệp Thiếu Dương cũng niệm một đạo chú ngữ, trước tiên âm thầm đánh tám tờ linh phù bay ra ngoài, lên trên đỉnh đầu hợp lại thành Ngũ Mang Tinh Chú, phát ra kim sắc minh quang, rơi xuống đất thành kết giới, bao lấy mình và nó vào chính giữa.
"Nhanh lên một chút a, bộ dáng anh như vầy chống đỡ không được Diệp Thiếu Dương hô lên với Đàm Tiểu Tuệ.
Hắn làm như vậy bằng với tự chui đầu vào lưới, dùng cái giá này để đổi lấy khống chế đối với quái vật kia, nếu như Đàm Tiểu Tuệ thất bại, vậy mình cũng coi như thảm rồi.
Huyền Tố Tú Cầu lơ lửng ngay trên đỉnh đầu nó, không ngừng phát ra hồng quang, từng vòng xuống tới, tạo thành một vòng vây.
Đám người Nguyên Tịch nhìn thấy cục diện này, cảm giác mình cứ làm khán giả thực sự không ra làm sao, muốn làm chút gì, trước mắt chính là một cơ hội tốt, vì vậy cùng xông lên, nỗ lực phá tan năng lượng phong tỏa Huyền Tố Tú Cầu, kết quả... bị bắn trở về.
Mấy người không buông tha, đi tới trước mặt, đều tự thi triển pháp thuật, đem linh khí tụ tập ở một chỗ, hy vọng có thể đánh xuyên qua đạo kết giới này, kết quả kiên trì nửa ngày cũng không có chút hiệu quả nào.