Chương 3384: Thuật Triệu Hoán Cực Mạnh (3)
Chương 3384: Thuật Triệu Hoán Cực Mạnh (3)Chương 3384: Thuật Triệu Hoán Cực Mạnh (3)
Mấy người không buông tha, đi tới trước mặt, đều tự thi triển pháp thuật, đem linh khí tụ tập ở một chỗ, hy vọng có thể đánh xuyên qua đạo kết giới này, kết quả kiên trì nửa ngày cũng không có chút hiệu quả nào.
Đàm Tiểu Tuệ ngồi ngay ngắn dưới đất, bắt đầu làm phép.
Một đạo khí tức màu trắng từ trên người cô chảy ra, trực tiếp bám lên trên kết giới năng lượng Huyền Tố Tú Cầu phóng xuất ra, sau đó từ từ bay lên, leo đến mặt trên Huyền Tố Tú Cầu, từ từ xếp thành một khối, hình hình dạng như một con tằm, ở trên Huyền Tố Tú Cầu vừa bò vừa nhả tơ, một tầng sợi tơ trong suốt bao vây Huyền Tố Tú Cầu lại.
Một tầng lại một tầng.
Huyền Tố Tú Cầu phóng thích ra năng lượng cũng từ từ yếu bớt đi rất nhiều. Rốt cục, sợi tơ màu trắng bao vây Huyền Tố Tú Cầu thành một hình cầu màu trắng.
Quái vật kia không cam lòng, nỗ lực rời xa Diệp Thiếu Dương, đi bắt Huyền Tố Tú Cầu, lúc này Ngũ Mang Tinh Chú của Diệp Thiếu Dương nổi lên tác dụng, gắt gao giữ chặt nó ở bên cạnh mình.
"Tiểu tử, vẫn kiêu ngạo sao, hiện tại đến phiên ta khóa ngươi."
Diệp Thiếu Dương dùng hết toàn lực, đem pháp lực cuồn cuộn không ngừng rưới vào Ngũ Mang Tinh Chú, ghim chặt quái vật này ở bên cạnh mình.
Mối liên hệ giữa nó cùng Huyền Tố Tú Cầu càng lúc càng nhỏ, Diệp Thiếu Dương cảm giác được lực lượng của nó đang tiêu thất.
"Huynh đệ, ngươi biết nói không, nếu như biết nói, hãy nói một tiếng tạm biệt đi!"
Diệp Thiếu Dương nói xong, miệng niệm pháp chú, quanh thân tán dật ra mây tía, trực tiếp đánh bay quái vật kia ra ngoài, không đợi nó đào tẩu, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm bay ra ngoài, trực tiếp xuyên thủng qua cơ thể quái vật, ghim nó ở trên tường.
Thân thể quái vật cấp tốc hòa tan sau đó bốc hơi lên, ở trên tường lưu lại một bãi huyết vu, còn có... thi thể Kim Minh, khớp xương đều nát, chỉ còn lại bộ da dán trên tường.
Đàm Tiểu Tuệ ngã xuống đất ngất đi.
Mấy đại trưởng lão liền vội vàng tiến lên nâng cô dậy, cho cô ăn một viên dược hoàn. Nguyên Tịch tiến lên một bước, cầm trong tay Huyền Tố Tú Cầu, trong nháy mắt thật giống như bị điện giật, toàn thân mỗi một tế bào đều run rẩy, nhưng cảm giác này nhanh chóng qua đi, trong cơ thể cô cảm giác được một cỗ lực lượng thần bí rót đầy, lập tức hạ khí, cảm giác linh lực dư thừa, so với trước kia chí ít tăng lên gấp ba!
Trời ạ, khó trách những Huyết Vu sư này lợi hại như thế, đây quả nhiên là một thần khí a!
Ngẩng đầu một cái, Nguyên Tịch thấy được mấy ánh mắt căm thù, là bọn Thu Phong và Diệp Thần.
Trong nháy mắt cô liền hiểu ra, trước kia vì sinh tồn, bọn họ còn chân thành hợp tác không phân biệt phe phái, hiện tại đã đến lúc giành đồ rồi. Vì vậy cười cười với bọn họ, nói: "Mọi người đã cực khổ, cũng may chuyến đi này không tệ, cuối cùng cũng lấy được nó."
Diệp Thần cũng cười theo,"Khổ cực là thật. Nhưng mà... Nguyên tiểu thư dự định xử trí bảo bối này như thế nào?"
"Lời này của anh có ý gì, trước khi tới không phải đã nói rõ ràng, lấy được Huyền Tố Tú Cầu, tìm nữ đệ tử các đại môn phái, lần lượt trắc thí, nỗ lực tìm ra Cửu Thiên Huyền Nữ. Lẽ nào tôi lại giữ lấy nó làm của riêng?"
Diệp Thần nói: "Nếu cô thật sự nghĩ như vậy thì tốt quá rồi, nhưng mà... Làm sao cô biết đây nhất định là Huyền Tố Tú Cầu?"
"Là phải hay không phải, chí ít lấy về kiểm nghiệm rồi hãy nói."
"Không thành vấn đề, cô lấy cho tôi xem trước." Diệp Thần nói xong đi về phía trước một bước.
Nguyên Tịch thần tình thoáng cái lạnh xuống, nói rằng: "Vì sao phải đưa cho anh?"
"Vậy thì tại sao cô lại cầm nó? Nguyên tiểu thư, nếu như tú cầu này là cô liều sống liều chết có được, Tam Giới Minh tôi tuyệt không đỏ mắt, nhưng cô cũng giống như chúng tôi, mọi người đều ra sức như nhau, cô muốn giữ lấy nó, điều này tuyệt đối không được. Tôi nói chuyện không sợ đắc tội, lỡ như cô đánh tráo nó, chúng tôi làm sao biết được, huynh đệ Tam Giới Minh, các vị nói sao?"
Mấy người Tam Giới Minh phía sau hắn lập tức đứng ngay phía sau hắn, mắt lom lom nhìn Nguyên Tịch.
Còn lại mấy người bên Bát Tử cũng nhìn chằm chằm nhìn bọn họ, Trương Vũ đứng ra nói đỡ cho Nguyên Tịch. Song phương giương cung bạt kiếm.
"Khụ khụ." Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, hắn mới vừa kiểm tra tình hình của Đàm Tiểu Tuệ, cô vận dụng tỉnh thần lực quá độ, đã hôn mê, nhưng mà cũng không có gì đáng ngại, lúc này mới đứng lên, liếc mắt nhìn mọi người.
Đoàn người chợt nhớ ra, hắn mới là người có tư cách giữ Huyền Tố Tú Cầu nhất, Cổ thần là hắn giết, Kim Minh hoá sinh tà vật cũng là do hắn giết chết, điều tối trọng yếu là, ở đây không có người nào là đối thủ của hắn.
Nguyên Tịch xua đi ý định, đi tới bên cạnh Diệp Thiếu Dương, mỉm cười nói: "Ngô tiền bối, Huyền Tố Tú Cầu này hẳn là đưa cho ngươi."
"Các ngươi không tranh nữa?"
"Tú cầu này là tiền bối chém giết yêu tà, trải qua vạn khổ lấy được, bọn ta sao dám giữ lấy." Nguyên Tịch nói xong hai tay dâng Huyền Tố Tú Cầu, Diệp Thiếu Dương tiếp nhận, lập tức cũng cảm nhận được cỗ lực lượng thần bí trong tú cầu.
Quả nhiên là một bảo vật! Chỉ là... Trong lực lượng này tựa hồ mang theo một tia tà tính không nói ra được, để cho Diệp Thiếu Dương sinh lòng cảnh giác.
"Mọi người đi ra ngoài trước rồi hãy nói. Ở đây dù sao cũng không an toàn."
Nguyên Tịch giục mọi người.
Sau đó đoàn người nhìn Huyền Tố Tú Cầu trong tay Diệp Thiếu Dương, không cam lòng mà rời di.
Trần Hiểu Húc đi tới muốn chào hỏi cùng Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương để hắn dẫn người đi trước, sau đó nhìn theo bóng lưng Diệp Tiểu Mộc rời đi.
Hắn dạo một vòng quanh mọi ngóc ngách trong thạch động này, cũng không có phát hiện ra thứ gì, sau cùng đi tới trước thi thể không trọn vẹn của Kim Minh, nhớ tới phụ thân hắn Kim Suất cũng chết ở trên tay mình, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.
Hồn phách Kim Minh đã vỡ nát, năm trăm năm sau một lần nữa thành quỷ, hy vọng có thể đầu thai làm người tốt.
"Thiếu Dương anh không sao chứ." Lúc này Đàm Tiểu Tuệ đã tỉnh táo lại, để cho mấy trưởng lão đều đi trước, còn mình ngồi ở trên mặt đất nhìn Diệp Thiếu Dương.
"Anh không sao, còn em?"
Đàm Tiểu Tuệ lắc đầu, hít sâu một hơi nói: "Cuối cùng cũng kết thúc."
"Còn chưa xong đâu." Đàm Tiểu Tuệ sau khi nghe xong rất giật mình, trầm ngâm nói: "Chẳng lẽ thứ bám lên trên người Kim Minh, chính là vật trong quan tài kia? Là hồn phách hay là nguyên thần của hắn?"
"Anh nghĩ chỉ là một tia thần niệm."
Đàm Tiểu Tuệ sửng sốt,"Một tia thần niệm đã lợi hại như vậy?"
"Có thể là vu thuật nào đó, để cho thân thể Kim Minh sinh ra biến hóa nào đó, đến em cũng không nhìn ra chân tướng, anh cũng không biết, nhưng anh nghĩ nhất định có liên quan đến vật ngầm kia, người này mới là trùm cuối."
Đàm Tiểu Tuệ cúi đầu nhìn mặt đất, lẩm bẩm nói: "Loại thuật triệu hoán này em có thể hiểu được, chỉ là... Không hiểu nổi dưới đất chôn cái gì."
Hai người thảo luận cảm thấy đại khái Kim Minh cũng là trước tiên ở chỗ này phát hiện ra quái vật dưới đất ngầm kia, bởi vậy mới thiết tế đàn cho bọn họ ở đây, sau đó không biết từ nơi này tìm được Huyền Tố Tú Cầu — Huyền Tố Tú Cầu nhất định là bọn họ tìm về, còn phần nó vẫn một mực ở tại nhân gian, hay là gần đây mới từ Tu Di Sơn bay tới (rồi như thế nào mà bay đến nhân gian), ở đây có quá nhiều bí ẩn, hai người khó có thể biết được, hơn nữa từ Kim Minh trở xuống những người này đều đã chết hết, hồn phách cũng đều nát, càng thêm chết không có đối chứng.
Cũng may chuyện đã kết thúc ở tại thời điểm này, những tình tiết ở trong đó cũng không quá quan trọng nữa.