Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3385 - Chương 3392: Thu Hoạch Bảo Kiếm (2)

Chương 3392: Thu Hoạch Bảo Kiếm (2) Chương 3392: Thu Hoạch Bảo Kiếm (2)Chương 3392: Thu Hoạch Bảo Kiếm (2)

Vương Tiểu Bảo đi tới mở hộp ra, hỏi Lão Quách đây là cái gì, nghe nói đây là ngưng chỉ ngọc, cũng rất giật mình, nhưng hắn không dây dưa như Diệp Tiểu Mộc, trực tiếp nuốt vào, sau đó vận chuyển chân khí trong cơ thể, hai tay chậm rãi xoa bóp bụng, bộ dạng rất chỉ là hài lòng.

"Nếu bọn họ muốn lôi kéo Tróc Quỷ Liên Minh, vì sao chủ yếu đến tặng lễ cho tôi? Hơn nữa chỉ nói ra tên của tôi."

"Trực tiếp tặng lễ cho Tróc Quỷ Liên Minh? Vậy phải tặng đồ tốt biết bao nhiêu người ta mới có thể để mắt tới, cậu gần đây thân cận với bọn họ, nếu như đã vào nhóm rồi, đương nhiên Tiểu Bảo bọn họ sẽ không đứng nhìn. Đây là một loại biện pháp đường vòng cứu quốc." Lão Quách cười cười,"Nhưng mà, nếu như Kiến Minh có thể hạ mình tới tặng lễ cho cậu, chứng tỏ bọn họ thực sự hết cách rồi, cậu biết vì sao lễ vật thiếu phần Trần Hiểu Húc không?"

Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút nói: "Bởi vì Nguyên Tịch?"

"Đúng, Trần Hiểu Húc quá gần gũi cô ta, người khác đều nhìn thấy rất rõ, chí ít hiện nay, bất kể là Kiến Minh hay là Lý Mộ Hiên, đều không thể cướp được hắn từ phía bên Nguyên Tịch, dứt khoát cố ý không tặng cho hắn, như vậy sự tình không dễ dàng truyền đi." Lão Quách lại mở ra một hộp, để cho Diệp Tiểu Mộc cũng ăn một viên.

"Cái này... Ăn vào có đồng nghĩa với nhập hội của bọn họ hay không?"

Lão Quách cười ha ha,"Không có giản đơn như thế đâu, thứ này tuy rằng trân quý, Kiến Minh vẫn có thể cho không được. Hơn nữa. .. Chính cậu có từng nghĩ tới, cậu thật sự muốn đứng vào đội ngũ Bát Tử kia?"

Diệp Tiểu Mộc ngơ ngẩn,"Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng mà Nguyên Tịch tốt vô cùng."

"Còn cậu?" Lão Quách hỏi Vương Tiểu Bảo.

Vương Tiểu Bảo nhún nhún vai,"Con không đứng vào trận doanh nào hết, con là người của Tróc Quỷ Liên Minh, con đứng trận doanh nào nữa."

Lão Quách gật đầu nói: "Vậy là được rồi, các cậu đều là thành viên Tróc Quỷ Liên Minh, Pháp Thuật Giới thay đổi bất ngờ, các cậu thủ vững bản thân là được, không nên học Hiểu Húc."

Diệp Tiểu Mộc gãi đầu nói: "Tôi còn không được tính là thành viên của Tróc Quỷ Liên Minh."

"Từ sau khi Ngô Gia Vĩ cho cậu thanh kiếm, cậu chính là một thành viên."

Diệp Tiểu Mộc hít sâu một hơi, Tróc Quỷ Liên Minh, nhớ khi xưa bản thân mình đến nghĩ cũng không dám nghĩ a. Những gì trải qua trong khoảng thời gian này thật đúng là tựa như ảo mộng, việc tốt này nối tiếp việc tốt khác. Hắn thật sự có chút thụ sủng nhược kinh.

Buổi tối lúc ăn cơm, hắn nói ra ý nghĩ này với Lão Quách, Lão Quách không cho là đúng, nói hắn có những suy nghĩ như vậy là do thực lực quá yếu, cho nên hiện tại hắn không cần suy nghĩ gì hết, cũng không cần quản người nào muốn mượn hơi lôi kéo, chỉ cần chuyên tâm đề thăng thực lực, những thứ khác tính sau.

Cách nó này của Lão Quách khiến cho Diệp Tiểu Mộc sáng tỏ nhiều điều, cũng kiên định tín niệm. Buổi tối trở lại nhà Tô Yên, lúc làm cơm cho Kê Tử, hắn không kịp chờ đợi lấy ra Hiên Viên kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, thử dùng nguyên khí để điều khiển nó, nhưng khí thế của Hiên Viên kiếm quá mạnh mẽ, nhiều lần khiến tay hắn bật văng ra, sau khi tiếp xúc hết lần này đến lần khác, từ từ cảm nhận được khí chất Hiên Viên kiếm.

Hắn cũng không biết dùng từ "Khí chất" này có chuẩn xác hay không, nhưng hắn thực sự cảm thấy Hiên Viên kiếm này có một điểm không giống tất cả những pháp khí khác, nó là thứ đồ chỉ thuộc về mình.

Nó tựa như một vương giả cao ngạo bất khuất, nhìn xuống chúng sanh, muốn tạm thời điều khiển nó thì dễ, nhưng muốn tế luyện nó, để cho nó trở thành pháp khí bổn mạng của mình, cái này phải xem nó có đáp ứng hay không.

Sau mấy lần tiếp xúc Diệp Tiểu Mộc nghĩ cảm giác này thật giống như kết giao bằng hữu vậy, đầu tiên ngươi phải có đủ thực lực mới có thể khống chế nó, đây là yêu cầu không thể thay đổi, sau đó tựa như là kết giao bằng hữu, phải không ngừng thấu hiểu nó quen thuộc nó, nhìn thấu tính cách tính tình của nó, mang đến cho nó cảm giác thoải mái, trở thành tri kỷ... Hai bên không thể thiếu nhau.

Chuyện này đối với Diệp Tiểu Mộc mà nói tràn đầy tính thử thách, nhưng hắn tuyệt không lo lắng, hắn tin tưởng mình nhất định có thể làm được, sau cùng sẽ khống chế được thanh kiếm này.

Hắn cầm lấy chuôi tuyệt thế thần binh này, nhiều lần quan sát nhận biết, tựa như kẻ mắc bệnh điên, trong nhà rất yên tĩnh, Tô Yên đã sớm từ bỏ sở thích xem phim, dạo gần đây cô ấy cũng đang làm một chuyện tương tự như Diệp Tiểu Mộc: Quan sát đồ án Đạo Phong lưu lại kia, cứ nhìn là nhìn cả nửa buổi tối. Vì vậy hai người một người nhìn kiếm thật, một người nhìn kiếm vẽ trên giấy, coi như là tôn nhau lên. một cửa hàng lẩu dê sát bên tiệm quan tài của Lão Quách, Lão Quách đang ở cùng Diệp Thiếu Dương, đối mặt một nồi lẩu dê thật lớn ăn đến mồ hôi đầm đìa.

Vừa lúc bọn họ cũng trò chuyện đến việc này, Lão Quách hỏi Diệp Thiếu Dương có khi nào cho hắn thanh kiếm quá sớm hay không, dựa theo ý nghĩ của ông, ít nhất phải chờ Diệp Tiểu Mộc lên cảnh giới địa tiên rồi mới suy nghĩ đến chuyện đưa Hiên Viên kiếm cho hắn, nếu không hắn nghiên cứu thanh kiếm này cả ngày, đạo tâm dễ bị nhiễu loạn.

"Đệ chính là muốn nó bị nhiễu loạn," Diệp Thiếu Dương gắp lên một đũa lòng dê nhét vào trong miệng, hương vị ngọt ngào ăn rất ngon miệng, nhìn Lão Quách, nói,"Hiên Viên kiếm đó không phải là người bình thường có thể khống chế, thực lực chỉ là thứ yếu, làm sao hòa hợp thần kiếm chỉ linh, đây chính là một nhiệm vụ chật vật, cần phải có nhận biết vô cùng tỉnh chuẩn đối với khí tức mới làm được."

Lão Quách bưng ly rượu lên cạn với hắn một ly, nhíu nói rằng: "Đệ muốn rèn đúc nó? Nhưng vừa bắt đầu đã dùng Hiên Viên kiếm, có phải độ khó quá cao hay không."

Diệp Thiếu Dương nói: "Chính vì khó, một khi thành công, đối với lý giải pháp khí nó sẽ có hiểu biết bay vọt, đối nói lĩnh ngộ cũng sẽ tăng thêm một cảnh giới. Lão sư huynh, khi đệ mới mười lăm tuổi đã tế luyện Thất Tỉnh Long Tuyền Kiếm, nó đã mười bảy tuổi rồi."

Lão Quách khoát tay nói: "Đệ là kỳ tài hiếm có, ai có thể so với ngươi đệ được! Tiểu Mộc hài tử này thiên phú cực cao, nhưng vẫn không so được với đệ."

"Nếu như ngay cả chuyện này cũng không làm được, vậy không có tư cách làm truyền nhân của đệ."

Diệp Thiếu Dương thấy Lão Quách vẫn cau mày, vỗ một cái lên trên mu bàn tay hắn nói: "Đừng suy nghĩ chuyện này nữa, đệ tin tưởng hắn. Hai ta còn có chuyện trọng yếu hơn phải làm."

Lão Quách lập tức điều chỉnh cảm xúc, nói: "Chuyện gì?"

"Ăn lẩu a!" Diệp Thiếu Dương dùng đũa gắp một ít thịt dê trong lẩu,"Nồi to như thế này một mình huynh làm sao ăn hết, ăn nhanh lên."

Hai người đang ăn, dãy ghế phòng sát vách cũng có người ngồi xuống, có hai người ngồi xuống gọi món ăn.

Bởi vì quán này cũng không phải tiệm lớn, không sa hoa hơn quán cóc được bao nhiêu, khôi hài nhất chính là ở góc trên bức tường giữa hai gian phòng có một lỗ hổng, treo một máy điều hòa, như vậy gió từ máy điều hòa không khí =ó thể thổi vào hai aian nhèno. bằng với tiết kiêm mêt điều hòa. Vì vậy cách âm cũng kém rất nhiều. Tiếng bên sát vách gọi món ăn cứ như vậy mà truyền tới rõ ràng.

Lúc đầu Diệp Thiếu Dương và Lão Quách cũng không để ý, uống rượu ăn cơm, lúc này sát vách đã chọn xong món, truyền tới tiếng một người nói chuyện:

"Sư huynh, chúng ta cũng đã ở đây quan sát mấy ngày, huynh thấy Diệp Tiểu Mộc này như thế nào?"

Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách đều giật mình, gần như đồng thời đều ngậm miệng lại, tiếp tục nghe tiếp.

Tên còn lại nói rằng: "Ra bên ngoài không nói chuyện này."

"Sợ cái gì, cho dù bị người ta nghe được, ai mà hiểu được chúng ta đang nói cái gì, hơn nữa trở về còn phải phục mệnh, hai người chúng ta nên thương lượng trước một phen, nên hồi báo như thế nào."
Bình Luận (0)
Comment