Chương 3391: Thu Hoạch Bảo Kiếm (1)
Chương 3391: Thu Hoạch Bảo Kiếm (1)Chương 3391: Thu Hoạch Bảo Kiếm (1)
Nhưng điều khiến cho Diệp Tiểu Mộc cảm thấy kỳ quái là, nếu đối phương có thể nghe ngóng được mấy người bọn hắn hôm nay ở chung với nhau, đều tặng lễ cho bọn hắn, vì sao duy chỉ có thiếu mất một phần của Trần Hiểu Húc?
Hắn tựa hồ hiểu ra điều gì.
Diệp Tiểu Mộc châm trà cho bọn họ, song phương ngồi xuống, nhàn nhã trò chuyện. Diệp Tiểu Mộc tuy rằng ngây ngô, nhưng cũng biết bọn họ đến vì có mục đích, nếu không thì tới ngồi chơi một lát là được rồi, không cần thiết phải tặng quà cáp gì.
Hai người ngồi xuống uống trà, rỗi rảnh trò chuyện, lan man kéo từ phong cảnh các nơi khắp Vân Nam các thứ, sau cùng nói đến trọng tâm câu chuyện, hỏi Diệp Tiểu Mộc có tính toán gì không.
"Không có gì, chỉ là vừa đến trường vừa tu luyện, giống như trước đây thôi."
Bàng Điển nói: "Diệp sư huynh, anh thiên phú tốt, thực lực cũng không tồi, sao không nghĩ tới đi trung tâm hiệp hội đào tạo chuyên sâu?"
Hứa Nhan Văn nói theo: "Đúng đó Diệp sư huynh, anh và Nguyên tiểu thư thân nhau như vậy, cô ấy không đề cập với anh chuyện này sao?"
Diệp Tiểu Mộc ngơ ngác lắc đầu, đây là thật chứ không phải giả vờ, là thật sự không có, nhưng mà hắn cũng biết hai người này đang nói cái gì, hàng năm Pháp Thuật Hiệp Hội sẽ chọn lựa đệ tử từ các phái, ở lại trong trung tâm hiệp hội, do các vị tiền bối đại lão cùng nhau giáo dục, những người này mỗi ngày chỉ tập trung tu hành, cũng không cần phải làm gì hết, còn có thể xem các loại điển tịch tư liệu do trung tâm hiệp hội lưu giữ, được cung ứng các loại đan dược, ăn uống cũng là hiệp hội nuôi.
Quá trình đào tạo chuyên sâu kéo dài ba năm, cứ nửa năm khảo hạch một lần, nếu không đạt được tiến bộ như yêu cầu mong muốn, sẽ bị chuyển đi làm phục dịch, vượt qua khảo hạch vẫn sẽ được hưởng thụ cuộc sống được vây quanh đủ các loại tài nguyên...
Nhưng mà danh ngạch đào tạo chuyên sâu không nhiều lắm, một năm cũng chỉ có mấy người. Đối với thực lực cảnh giới các thứ cũng không có yêu cầu gì, chỉ cần có đại lão nhìn trúng, nghĩ ngươi thiên phú tiềm lực cũng đủ, ngươi sẽ có thể đi vào. Nhưng cái này nói thì dễ, người thật sự có thể được các đại lão nhìn trúng thực sự không nhiều, bởi vì nói cho cùng, hiệp hội hôm nay là ba nhà nói chuyện, hàng năm mỗi bên đều có danh ngạch hai người, người được lựa chọn nhất định phải có thiên phú đủ dùng, bởi vậy từ nơi này đi ra, đều sẽ trực tiếp được hấp thu tiến vào trận doanh của mình, nếu như chọn một người thiên phú kém, bằng với mình thiếu mất một môn nhân và trợ thủ đắc lực.
Bởi vậy mấy đại trận doanh cũng sẽ không thiên vị trong chuyện này, cũng không cần thiết thiên vị_—— đối với bọn họ mà nói, muốn nhận môn nhân thì quá dễ, nhưng tìm một môn nhân thực lực cường đại thì khó khăn hơn nhiều. Tam đại liên minh vẫn luôn có người chuyên phụ trách chọn nhân tài, khao khát có hiền tài đến làm phong phú thực lực trận doanh của mình.
Cũng bởi vì điều này, con đường thăng thiên tốt nhất của đệ tử bình thường chính là đi phục dịch, cơ hội như loại đào tạo chuyên sâu này, căn bản không dám nghĩ đến.
Diệp Tiểu Mộc cũng chỉ là ngày trước nghe Tô Yên đề cập tới chuyện đào tạo chuyên sâu, bởi vì nghĩ cách mình quá xa, căn bản không để tâm, chỉ là biết được có chuyện như thế mà thôi.
Lão Quách ở bên cạnh bình tĩnh nghe bọn họ nói chuyện phiếm, nghe thế nhịn không được đáp một câu: "Nếu có cơ hội thường trú tiến tu vậy cũng không tệ, Tiểu Mộc cậu cũng có thể hỏi thử Nguyên Tịch xem sao. Quý một năm nay sẽ bắt đầu lựa chọn đó."
Diệp Tiểu Mộc nhún nhún vai,"Cô ấy không có nhắc gì tới tôi."
Bàng Điển lập tức nhíu nói rằng: "Không thể a, Diệp sư huynh, anh cùng Nguyên tiểu thư quan hệ tốt như vậy, cô ấy có danh ngạch không để cho anh thì cho ai."
"Cũng không có tốt như các vị nghĩ đâu."
Bàng Điển khẽ nở nụ cười, nói rằng: "Lúc trước Kiến Minh sư thúc có đề cập tới việc này, biết được chúng ta sắp tới bái phỏng, còn cố ý dặn dò, xác định Diệp sư huynh có được chọn vào danh sách hay không, lỡ như không được chọn, vậy khẳng định là Nguyên tiểu thư đã bỏ sót hoặc có lẽ có suy tính gì khác, Kiến Minh sư thúc nói, danh ngạch hai người của hắn có thể lấy ra phân cho Diệp sư huynh và Trần Ấu Bân sư huynh."
Hóa ra là làm chân chạy vặt thay cho Kiến Minh.
Diệp Tiểu Mộc có ngốc đến mấy nghe đến đây cũng hiểu, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, quay đầu nhìn Lão Quách. Lão Quách vội ho một tiếng nói rằng: "Kiến Minh pháp sư khách khí như vậy a."
Đây là một câu dẫn dắt, để bọn họ nói ra càng nhiều. Quả nhiên Bàng Điển nói tiếp: "Kiến Minh sư huynh rất ái tài, như trình độ của hai huynh đệ chúng tôi, năm xưa khi mới vừa vào hiệp hội, còn không được tính là chân nhân. hâm nayv ñna †u đến thiên sư thị#?na cấn: thiên nhú này Ủa hai hon tôi không thể so với Diệp sư huynh được." Hai người vừa khen ngợi Diệp Tiểu Mộc, vừa thay Kiến Minh nói không ít những lời tốt đẹp.
Diệp Tiểu Mộc trước tiên cảm tạ ý tốt của Kiến Minh thiền sư, biểu thị chuyện này có chút đột ngột, bản thân muốn suy nghĩ một chút, Bàng Điển và Hứa Nhan Văn cũng không thúc giục hắn, nói chuyện phiếm một hồi cũng liền cáo từ rời đi.
Diệp Tiểu Mộc tiễn bọn họ đi ra ngoài, lúc trở lại, phát hiện Lão Quách đang mở hộp quà, vì vậy hiếu kỳ đi tới cùng nhau mở, thấy bên trong còn có một hộp gỗ khắc hoa rất tỉnh mỹ, rất giống kiểu hộp trang sức đựng đồ vật quý giá, ngoại trừ được dán kín mít, trên mặt còn dán một đạo linh phù, để cho hắn càng thêm cảm thấy hiếu kỳ.
Sau khi mở ra, có vụ khí màu trắng phát ra, một mùi thơm ngát xông vào mũi.
Vụ khí tán đi, Diệp Tiểu Mộc lúc này mới nhìn thấy một vật tựa như miếng đậu hủ nằm giữa hộp, bán trong suốt, mặt trên vẫn còn hơi ươn ướt, hỏi: "Đây là cái gì?"
Lão Quách xông lên ngửi ngửi, cười nói: "Danh tác a. Đây là ngưng chỉ ngọc, là linh dược thượng đẳng nhất Vân Đài Sơn, nói là dùng hai mươi tám vị linh thảo, sau đó dùng phương thức luyện chế đậu phụ để làm ra, còn phải hấp thu nhật tinh nguyệt hoa ba tháng, sau cùng mới có thể thành hình, thứ này đại bổ, nhưng trong đó có chút linh thảo vô cùng quý hiếm, ba năm cũng mới có thể ủ ra được ra hai lượng, miếng này..."
Hắn cầm cái hộp đong đưa trên tay,"Món đồ này ít nhất cũng nặng hơn một lượng. Vô giá a. Thứ này sau khi nuốt vào, có thể tẩm bổ khí hải, đề thăng cường độ khí hải, công pháp các thứ của Vân Đài Sơn không có gì xuất sắc, nhưng về chế thuốc thì tuyệt nhất, cậu mau ăn đi."
"Nhưng... Không phải ông nói tốt nhất không nên dùng linh dược các kiểu sao?"
"Thuốc này không phải là trực tiếp đề thăng tu vi, là đề thăng cường độ huyệt Khí Hải, không liên quan tới tu vi, lợi ích rất lớn."
Diệp Tiểu Mộc do dự một chút, nhưng vẫn cài nút hộp lại, nói rằng: "Ăn của người ta sẽ mang nợ, tôi cũng không quen thân bọn họ, tặng tôi lễ trọng như vậy, trái lại làm tôi có chút lo lắng?"
Lão Quách vỗ một cái lên trên ót hắn, nói: "Cậu là heo à, hai tên đó nhìn như máy tính lượng tử, đem bọn họ đi bán cũng không đổi được thứ tốt như thế này, đây là Kiến Minh đưa cho cậu, vẫn còn chưa rõ sao, người đến dò thám trước khi hành động, mục đích là lôi kéo cậu."
"„"ì eaa " "Bởi vì phải đối kháng Nguyên Tịch, Nguyên Tịch hôm nay từ trong tay Ngô Gia Vĩ lấy được Huyền Tố Tú Cầu, nhất thời danh tiếng vô lượng, Tam Giới Minh và Thiên Hạ Hội đều cảm thấy áp lực, rất sợ Tróc Quỷ Liên Minh liên kết cùng Bát Tử, cho nên, bọn họ bắt đầu hành động, muốn lôi kéo Tróc Quỷ Liên Minh."
Vương Tiểu Bảo mới vừa đi nhà vệ sinh, ngay vừa lúc nói đến câu này thì tiến vào, nghe được bốn chữ Tróc Quỷ Liên Minh, vội hỏi tình huống gì.
Lão Quách nói hắn tới thật đúng lúc, có thứ tốt cho cậu, một người một cái.