Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3389 - Chương 3396: Tỷ Tỷ (2)

Chương 3396: Tỷ Tỷ (2) Chương 3396: Tỷ Tỷ (2)Chương 3396: Tỷ Tỷ (2)

Chung cực thời không lực...

Diệp Thiếu Dương đứng lên, hít sâu một hơi, cười nói với Thúy Vân: "Đa tạ tỷ tỷ. Chị thật sự là phúc tỉnh của tôi, chị vừa tới, tôi liền được khai ngộ."

Mặc dù chỉ là ngắn ngủi trong nháy mắt, không thể để cho Diệp Thiếu Dương trực tiếp vượt qua trọng cảnh giới tiếp theo, nhưng Diệp Thiếu Dương đã mơ hồ tìm được đường rồi—— từ sau khi tấn chức vô cực cảnh giới, hắn vừa một mực khổ tầm pháp môn tấn chức Thái Ất tiên, vừa khổ sở tu hành, mười mấy năm qua, hắn về lĩnh vực pháp thuật đã công tham tạo hóa —— đây không phải là một tính từ, mà là chân chính đến đỉnh phong nhân lực có thể tu luyện, không thể tiếp tục đề cao hơn nữa.

Hắn không biết tấn chức Thái Ất tiên cần điều kiện gì, sau lại hắn tìm hiểu quy tắc lực vũ trụ, biết trên đời này là có tồn tại lực lượng vĩnh hằng, người bất đồng, tìm hiểu nơi phát ra lực lượng cũng bất đồng.

Tỷ như Vô Cực Quỷ Vương tu Lực âm dương hằng bản, Tiên Thiên dịch sổ của Phong Đô đại đế, Bỉ Ngạn Chỉ Quang của Địa Tạng Bồ tát bỉ, Chung cực nguyện lực của Tinh Nguyệt Nô, Tự nhiên lực của đông nhạc đại đế, Lực nhân gian của Hiên Viên thánh đế...

Diệp Thiếu Dương sau khi tấn chức đến cảnh giới vô cực mới tìm hiểu đến tầng này, đồng thời ý thức được bản thân tu luyện cũng là lực nhân gian, nhưng mà sau khi luyện pháp thuật khắp thiên hạ, hắn không tìm được chuyện có thể làm, đã đến bình cảnh thực sự.

Ngay tại giây phút chớp nhoáng mới vừa rồi, hắn khai khiếu, mặc dù không thực sự đột phá bình cảnh, nhưng có phương hướng tu luyện, nói ra thì chỉ có hai chữ: Thời gian.

Hắn lĩnh ngộ được lực lượng thời gian.

"Thúy Vân tỷ, rất cảm tạ!" Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô, điều này lại khiến Thúy Vân cảm thấy có chút khó hiểu.

Hai người nói không dứt những hoài niệm.

Sau cùng Thúy Vân nhìn thấy nhục thể của mình, không khỏi có chút thổn thức, nói rằng: "Thiếu Dương, trước tiên tôi phải về lại thân thể của mình, không phải thời gian quá dài sẽ không tốt cho thân thể sao."

Nói xong trở về, bị Diệp Thiếu Dương ngăn cản, nói rằng: "Chị, tôi dùng pháp thuật đối với chị, chị trở về trong cơ thể rồi, sẽ quên hết tất cả, không thể nhớ được tất cả mọi chuyện, bằng không... Chị sẽ nhớ lại hết nhiều. Chị cảm thấy thế nào?"

Thúy Vân ngây ra một lúc, lập tức hiểu rõ.

Mọi người luôn suy nghĩ muốn biết đời trước mình đã làm gì, kỳ thực tốt nhất là đừng biết, như vậy mỗi một cuộc sống đều là mới mẻ, đều là một khởi đầu mới, đây cũng là ý nghĩa của canh Mạnh bà.

Giả như một người có thể nhìn thấy kiếp trước của mình, thì sẽ biết một đời này chẳng qua chỉ là một lần trong vô số lần luân hồi, sẽ có cảm giác hư vô, hơn nữa biết sau này sẽ biến thành quỷ, đối với sinh mệnh cũng sẽ không còn nhiệt ái nữa... Nói chung chỉ có hại chứ không có lợi.

Thúy Vân có chút đau thương mà nhìn Diệp Thiếu Dương, nói rằng: "Đạo lý này tôi đều hiểu, nhưng tôi không đành lòng cứ như vậy mà quên cậu."

"Lần sau a, tôi đã add Wechat của chị, lần sau chúng ta lại làm như vậy, tìm chị đi ra nói chuyện phiếm." Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô,"Dù sao chúng ta hiện tại ở cùng một thế giới, chúng ta có thời gian. Chị, rốt cục tôi đã chờ được chị!"

Thúy Vân suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, cười cười với hắn, lấy thân phận của tỷ tỷ dặn dò hắn rất nhiều, chú ý sức khỏe không nên thức đêm ăn ít đồ dầu mỡ các loại, Diệp Thiếu Dương nghe những lời quan tâm có chút dong dài này cảm giác ấm lòng không nói nên lời.

"Được rồi, Cửu Nhi đâu?"

"À, cô ấy... gần đây đã trở lại Thanh Khâu Sơn, lần sau tôi sẽ đưa cô ấy đến tìm chị."

"Nhất định a, tôi rất nhớ cô ấy!"

Lại hàn huyên vài câu, Diệp Thiếu Dương đưa hồn phách cô về lại thân thể, sau đó làm phép xóa đi ký ức mới vừa rồi của cô.

Lưu Vân tỉnh lại, vẻ mặt ngơ ngác. Diệp Thiếu Dương giải thích nói vừa nãy cô quá buồn ngủ, nên nằm trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.

Lưu Vân cảm thấy quá khó tin, nhưng phát hiện quần áo mình vẫn bình thường, hơn nữa nhìn Diệp Thiếu Dương cũng thực sự không giống người xấu, nên không nghĩ tới phương diện này, miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích của Diệp Thiếu Dương.

Hai người tiếp tục trò chuyện.

Lưu Vân không hổ là Thúy Vân đầu thai, dong dài công phu cũng là nhất lưu, Diệp Thiếu Dương nghe, nghĩ thầm đầu thai như vậy cũng thú vị, cư nhiên đem theo thói quen này đến kiếp sau. nhân viên quèn, ở tại thôn Thành trung, Diệp Thiếu Dương còn đưa cô về đến dưới lầu.

"Tôi đi về đây."

"Đi nha."

"Đi thật đó." Lưu Vân quay đầu lại nhìn hắn, cố ý nhíu lông mày,"Anh không muốn vào nhà ngồi một chút sao? Tôi ở một mình đó."

Đây là...

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai,"Quá muộn rồi, để hôm khác."

Lưu Vân trái lại sửng sốt một chút, đi mấy bước tới trước mặt hắn, nói rằng: "Này, anh thật sự không muốn chiếm tiện nghi của tôi sao?"

"Ai muốn chiếm tiện nghi cô!"

"Các anh hẹn muội tử không phải đều là vì mục đích này sao?"

Diệp Thiếu Dương cười mếu.

"Cho nên, cô cũng chạy tới vì mục đích này?"

"Dĩ nhiên là không phải, mới vừa rồi là thử anh!" Lưu Vân đính chính lại ngôn từ, tiếp theo nhíu mày nói rằng,"Tôi cũng thấy anh là người rất tốt, muốn làm bằng hữu với anh, cho nên thử anh một chút, ừ... Rốt cuộc anh đã được qua cửa, sau đó hai ta sẽ là bạn tốt."

Diệp Thiếu Dương không biết nói gì, không biết nên nói hành động này của cô rốt cuộc là thông minh hay là ấu trĩ, sau khi hẹn cô khi nào trở về sẽ lên Wechat trò chuyện, kêu cô có gặp phải bất cứ phiền phức gì thì đều có thể tìm mình.

Sau khi tạm biệt Lưu Vân, Diệp Thiếu Dương trở lại khách sạn, khẩn cấp bắt đầu thổ nạp, cảm ngộ tinh tế pháp tắc liên quan đến thời gian bản thân mới cảm nhận ra, nhanh chóng tiến vào trong một thế giới kỳ diệu.

Loại cảm giác này khó có thể hình dung được, thậm chí còn chưa tính là tu luyện, mà là đối với bản chất thế giới này chọn dùng phương thức nào đó để do thám tìm hiểu, một loại thể nghiệm siêu cảm.

Từ trong những thể nghiệm này đi ra, Diệp Thiếu Dương nhìn thời gian trên điện thoại di động, đã là hơn ba giờ sáng rồi...

Hắn tỉ mỉ nhớ lại quá trình này, cảm giác có vẻ hơi giống những gì trong điển tịch pháp thuật thường nhắc tới: Thần du thái hư.

Những gì bản thân mới vừa rồi trải qua thật ra cũng tương tự với điều này, giống như là một loại "Thần du" chứ không phải tu luyện, nhưng mà không phải hắn thần du vào thái hư, mà là thời gian... Nhưng cũng không nhải tri tiến nhìn thấy cái aì nauá khứ và tưởng lai mà là mêt loai kết cấu dạng lưới, bao trùm toàn bộ hỗn độn hư không vào trong đó, quá khứ hiện tại tương lai, tựa hồ cũng ở trong đó sản sinh ra biến hóa tương ứng.

Loại biến hóa này... Khó có thể hình dung và quy nạp, nếu như nhất định phải hình dung, đó chính là thiên biến vạn hóa, thời khắc đều đang thay đổi, mà chính hắn, những gì trước kia hắn làm ngoại trừ tham quan thế giới huyền diệu chí cực, chính là đang tổng kết những biến hóa này.

Loại quy tắc và biến hóa này, bị hắn nắm giữ một ít.

Bản thân mình chẳng lẽ nào đã nắm giữ được quy tắc thời gian, dù cho chỉ có một chút xíu?

Ý niệm này để cho chính Diệp Thiếu Dương cũng cảm thấy cực sợ. Mặc dù hắn bị vây trong hư không vĩnh hằng mười mấy năm, gặp đủ các loại thời gian trục, nhưng ở đó nói cho cùng cũng là một cỗ máy thời gian, chủ yếu là nhắm vào mình, hắn cũng nghiên cứu đã lâu, thế nhưng không thu hoạch được gì, hơn nữa khi đó trục thời gian chỉ là bày biện ra một loại kết quả, giống như so sánh với đề toán số học, trong hư không vĩnh hằng hiện ra chính là một kết quả của đề toán, mà đề bài của mình vô cùng phức tạp, muốn căn cứ vào kết quả để suy luận ngược lại quá trình giải đề, trên căn bản là không thể nào.
Bình Luận (0)
Comment