Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3390 - Chương 3397: Phò Mã (1)

Chương 3397: Phò Mã (1) Chương 3397: Phò Mã (1)Chương 3397: Phò Mã (1)

Bởi vậy những gì đã trải qua ngoại trừ khiến Diệp Thiếu Dương nghĩ cỗ máy thời gian là một đồ vật cực kỳ huyền diệu ra, cũng không để cho hắn sản sinh lý giải khắc sâu gì đối với quy tắc thời gian.

Mà hôm nay, bản thân tình cờ thể nghiệm loại siêu nhiên này, tựa hồ tìm ra được một góc của thời gian thứ thần bí này, để cho hắn thấy được quá trình giải đề bài này——— có thể không phải là toàn bộ, nhưng ít ra là một bộ phận.

Hiện tại điều hắn cần làm là thứ nhất phải cố gắng nhìn thấy toàn cảnh "Đáp án", hai là căn cứ đáp án này rút ra công thức giải đề.

Nhưng mà, bản thân vì sao phải làm như vậy? Cho dù nắm giữ công thức, đối với mình có lợi ích gì?

Vấn đề này Diệp Thiếu Dương cũng không biết, nhưng hắn rất muốn vạch trần tất cả chân tướng, hắn bây giờ đắm chìm trong vấn đề này, nghĩa sâu xa chung cực, đối với hắn có sức hấp dẫn gần như bản năng, vượt qua toàn bộ mục đích hiệu quả và lợi ích.

Hắn rất muốn tìm một người để thảo luận một chút, nhưng mà phỏng chừng không ai có cùng thể nghiệm như bản thân, xem ra chuyện này đành phải toàn bộ dựa vào chính mình rồi.

Ngày hôm sau, hắn đi gặp mặt Tạ Vũ Tình, sau đó một mình lái xe đi tới sơn cốc trước kia phát hiện ra Huyền Tố Tú Cầu, đến địa phương không thể lái xe, Đàm Tiểu Tuệ đã phái người tới đón hắn, sau đó dẫn hắn đi tắt, cứ như vậy mà đi hai ba ngày mới đến.

Thời điểm Diệp Thiếu Dương đến, Đàm Tiểu Tuệ đang đái lĩnh người của Đại vu tiên gia tộc đào sơn động, đang đào đất ở trong sơn động sau cùng, lúc Diệp Thiếu Dương đi vào, mọi người đang làm việc với khí thế ngất trời.

Sơn động bị trực tiếp tạc ra một cửa khẩu, có ánh mặt trời chiếu vào, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy trên mặt đất trên tường khắp nơi đều đóng đầy cọc gỗ, mặt trên đóng đỉnh sắt, vì vậy hỏi Đàm Tiểu Tuệ đây là làm gì.

"Đây là một pháp trận của bọn em, cần tới mấy ngày mới hoàn thành, có thể đóng đinh tà vật mạnh nhất ở trên đời... Đương nhiên, đây là một cách ví von, nó không thể nào là vạn năng."

Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu,"Em đang lo lắng trong quá trình đào xới sẽ phá hủy pháp trận, thứ trong quan tài sẽ xông ra tới?"

"Nhưng mà nói thật, pháp trận này của em chưa chắc dùng được. Anh "Cho nên em mới thúc giục anh tới nhanh lên, để anh làm chủ trận, em dạy anh vận dụng trận pháp này như thế nào."

Tuy rằng đây là vu thuật tuyệt không truyền ra ngoài của Đại vu tiên gia tộc nhưng Diệp Thiếu Dương là người một nhà, Đàm Tiểu Tuệ đối với hắn đương nhiên không đề phòng, vì vậy kinh qua một giờ học tập, Diệp Thiếu Dương nắm giữ cách mở ra và điều khiển pháp môn pháp trận này, cảm giác Vu Môn pháp trận không giống với đạo phật hai nhà từ nguyên lý đến biểu hiện các loại, tự thành nhất phái, ngược lại cũng có thật nhiều chỗ đáng học hỏi.

Mười mấy thành viên Đại vu tiên gia tộc cùng nhau xắn tay vào đào đất, thời điểm Diệp Thiếu Dương đến, bọn họ đã đào mấy ngày, sơn động ẩm ướt, đất dễ đào, gặp phải nham thạch sẽ dùng một loại nước thuốc đặc thù chế biến để vãi lên, ngâm một lúc sau sẽ trở nên khô giòn, dùng đại chuỳ gõ vào sẽ bể làm bốn năm miếng.

Quan tài dưới đất vốn cũng chôn không sâu, chỉ chừng tam bốn thước, trải qua nỗ lực mấy ngày, cuối cùng cũng lộ ra phần đỉnh.

Kim chúc màu nâu.

Đàm Tiểu Tuệ cho người đi tới rửa sạch, đồng thời dùng nước thuốc tẩy đi lớp gỉ sét ăn mòn, nắp quan tài từ từ lộ ra màu sắc thật, là làm bằng đồng thau. Mặt trên khắc đầy các loại tranh vẽ, nhìn kỹ đều rất đơn giản, đám mây, thái dương, ánh trăng, cây cối các loại.

Quan tài thật lớn, so với quan tài bình thường lớn hơn vài lần. Có từng cỗ từng cỗ khí tức bức người từ trong quan tài thẩm thấu ra, nhưng lại bị lực lượng nào đó chặn lại, chỉ có số ít thẩm thấu ra tới.

Diệp Thiếu Dương và Đàm Tiểu Tuệ kiểm tra chiếc quan tài, phong ấn nằm trên quan tài, như vậy cho dù dọn dẹp bùn đất xung quanh cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đối với phong ấn.

Sau khi xác nhận điều này, Đàm Tiểu Tuệ mới mệnh lệnh thủ hạ tiếp tục đào đất.

Bắt đầu đào từ bốn phía, lại mất khoảng hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đào được toàn bộ quan tài từ trong đất bùn, dùng nước dọn sạch tầng ngoài, toàn cảnh quan tài cũng liền xuất hiện.

Đây là một chiếc quan tài rất lớn làm bằng đồng thau, nghiêm ngặt mà nói là quan quách —— quách là thời cổ người cực kỳ có thân phận sau khi chết, bọc lên tầng phía ngoài của quan tài kia, dáng dấp tựa như một cái hộp có một miệng mở ra, trực tiếp đội lên trên quan tài, có vài triều đại, chỉ có người thân phận cực kỳ tôn quý mới có đãi ngộ này, kim quan ngân quách luôn luôn đều là tiêu phối của hoàng đế. Bên ngoài chiếc quan tài trước mắt này chính là có bọc một tầng quách.

Quách là đồng thau, cao vài thước, như một chiếc hộp hình chữ nhật, đứng sừng sững ở giữa huyệt động. Mặt trên rậm rạp chẳng chịt tất cả đều là hoa văn, trong đó trên ba mặt hoa văn không sai biệt lắm, một mặt khác có chút chênh lệch, nhìn qua giống như là văn tự hơn.

Đàm Tiểu Tuệ cho người đốt đuốc bốn phía, quan sát đồ án trên quan tài.

"Đây là một loại văn tự thất truyền."

Tay cô cầm trì cây đuốc quan sát mặt có đồ án không giống những mặt khác, nói rằng,"Em từng gặp qua ở trong một ít cổ thư, bởi vì từng chữ bút họa cuối cùng đều là vòng tròn, đặc điểm rất rõ ràng, cho nên em có ấn tượng khắc sâu."

Cô lại kiểm tra một hồi, sau đó tìm mấy trưởng lão cùng nhau đến nhận xét, mọi người cũng đều xác định điểm này.

"Là văn tự Nam Chiếu" Ngô A Bà tiến thêm một bước xác nhận,"Nhưng mà, là loại văn tự sớm nhất Nam Chiếu quốc, tôi từng gặp trong một tòa cổ mộ của Nam Chiếu Vương phi, nhưng mà không hiểu viết cái gì."

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Văn tự này đại khái được phát minh sớm nhất là lúc nào?"

Ngô A Bà lắc đầu biểu thị không biết.

Diệp Thiếu Dương lại hỏi: "Sẽ không sớm hơn so với giáp cốt văn chứ?"

"Đương nhiên là không. Văn tự Hán tộc nhất định là sớm nhất, Nam Chiếu nơi biên thuỳ, không có khả năng phát mỉnh văn tự sớm hơn người Hán."

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút nói: "Hình như văn tự chân chính là từ thời Hạ Thương mới có, hơn nữa đồ đồng cũng không có khả năng sớm hơn triều Hạ, cho nên... Ở đây không thể nào là đầu của Hình Thiên."

Đám người Đàm Tiểu Tuệ cùng nhau hỏi hắn vì sao.

"Hình Thiên là chết trong chư thần chỉ chiến, khi đó Hán ngữ còn chưa có, chớ đừng nói chỉ là cái gì văn tự Nam Chiếu, còn nữa, đồ đồng cũng là thời Hạ Thương mới có, trước kia cho dù có, cũng không có khả năng tinh tế như vậy."

Đám người Đàm Tiểu Tuệ ngây ra một lúc, suy nghĩ một chút, Trần trưởng lão nói: “Tuv nói là nhĩ vây nhưng mà truyền thuyết thường cổ, thời gian cụ thể phát sinh cũng không ai biết."

Ngô A Bà nói: "Then chốt vẫn là những văn tự bên trên này, nếu như có thể đọc hiểu được, khẳng định sẽ biết là chuyện gì đã xảy ra."

Đàm Tiểu Tuệ nói: "Trong người của chúng ta, có ai có thể đọc hiểu loại văn tự này? Triệu Tư Mã biết không?"

Ngô A Bà phỏng đoán nói: "Hắn biết văn tự cổ đại Nam Chiếu quốc, nhưng cổ xưa như vậy chưa chắc biết. Nhưng mà cũng chỉ có tìm hắn thử một chút."

Vì vậy Đàm Tiểu Tuệ lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh quan tài, chọn lựa một số người, thay phiên trấn thủ ở chỗ này, những người còn lại đi ra bên ngoài trước, dù sao ở đây nhìn qua cũng sẽ không có nguy hiểm gì.

Lúc đi trở về, Đàm Tiểu Tuệ đồng thời nói cho Diệp Thiếu Dương biết, họ Tư Mã là một chức vụ thế tập của gia tộc bọn họ, thông kim bác cổ, đặc biệt là đối với quốc gia cổ Nam Chiếu và các loại văn tự Miêu Cương đều có nghiên cứu.
Bình Luận (0)
Comment