Chương 3398: Phò Mã (2)
Chương 3398: Phò Mã (2)Chương 3398: Phò Mã (2)
Vì vậy Đàm Tiểu Tuệ lấy điện thoại chụp mấy tấm ảnh quan tài, chọn lựa một số người, thay phiên trấn thủ ở chỗ này, những người còn lại đi ra bên ngoài trước, dù sao ở đây nhìn qua cũng sẽ không có nguy hiểm gì.
Lúc đi trở về, Đàm Tiểu Tuệ đồng thời nói cho Diệp Thiếu Dương biết, họ Tư Mã là một chức vụ thế tập của gia tộc bọn họ, thông kim bác cổ, đặc biệt là đối với quốc gia cổ Nam Chiếu và các loại văn tự Miêu Cương đều có nghiên cứu, bởi vì vu thuật cổ đại đều là dùng mấy loại chữ viết này, nội dung công tác của Tư Mã chính là không ngừng đi dò tìm sách cổ Nam Chiếu quốc, từ đó tìm kiếm vu thuật cổ đại, sau đó mọi người cùng nhau nghiên cứu, có thể sử dụng sẽ truyền thụ cho thành viên gia tộc.
Vùng này không có tín hiệu điện thoại di động, chỉ có đỉnh núi ngọn núi cách đó không xa có thể hơi có chút tín hiệu, vì vậy Diệp Thiếu Dương đi theo cô, lao lực nửa ngày Đàm Tiểu Tuệ cuối cùng cũng gọi điện thoại được, gửi mấy tấm hình mình chụp qua Wechat, qua một hồi lâu, Triệu Tư Mã gửi tin tức tới, nói xác định đây là một loại văn tự Nam Chiếu, chắc là văn tự thời kỳ tương đối sớm, hắn cũng không đọc được...
Nhưng mà, hắn nhìn thấy những văn tự phía trên này và văn tự về sau của Nam Chiếu quốc có quan hệ nhất định, nếu như cho hắn thời gian nghiên cứu, chí ít có thể giải được một bộ phận, thế nhưng ảnh chụp cô gửi không rõ lắm, hắn muốn tự mình đến nghiên cứu.
Vì vậy Đàm Tiểu Tuệ nói cho hắn biết địa chỉ, kêu hắn nhanh chóng qua đây.
Trên đường hạ sơn, Diệp Thiếu Dương hỏi anh chàng Tư Mã này bao lâu thì có thể tới nơi.
Đàm Tiểu Tuệ nói Triệu Tư Mã mấy ngày trước đi Sơn Tây, bởi vì lúc trước nghe nói bên đó khám phá một tòa văn vật, bên trong nói là có cống phẩm đương sơ Nam Chiếu quốc đưa cho hoàng đế Đường triều, hôm nay được đặt ở trong một nhà bảo tàng Sơn Tây, Triệu Tư Mã đối với điều này cảm thấy rất hứng thú, đi tới đó tìm tòi đến cùng.
"Sơn Tây, vậy từ bên đó qua đây, lại vào núi, ít nhất phải năm sáu ngày, anh sợ là không thể cứ chờ ở đây được."
"Anh có chuyện gì khẩn cấp sao?"
Đàm Tiểu Tuệ thấy ánh mắt của hắn, tràn đầy lưu luyến.
"À... Cũng không có chuyện gì đặc biệt." Diệp Thiếu Dương do dự.
Đàm Tiểu Tuệ nở nụ cười: "Vậy ở nơi này với em vài ngày đi, lỡ như tà ngày."
Diệp Thiếu Dương không thể làm gì khác hơn là nhận lời lưu lại, nghĩ đến bản thân cũng chơi thật khá, từ khi trở lại thế giới này, đầu tiên là ở bên Chu Tĩnh Như, lúc sau ở bên Nhuế Lãnh Ngọc, sau đó đi cùng Tạ Vũ Tình, hiện tại... lại bầu bạn với Đàm Tiểu Tuệ.
Nhưng mà bản thân trở về xác thực cũng không có gì việc gấp, ở đây cánh đồng bát ngát vắng vẻ, ngược lại cũng thích hợp tu luyện, vì vậy nên an tâm lưu lại, mỗi ngày cùng Đàm Tiểu Tuệ trò chuyện, đàm luận các loại, cũng không làm lỡ tu luyện, mỗi ngày thổ nạp tu hành, nhận biết nghĩa sâu xa của thời gian.
Mấy ngày nay đối với hắn mà nói là thanh tịnh khó có được, thế nhưng thế giới bên ngoài lại xảy ra rất nhiều chuyện.
Đầu tiên là Hỗn Độn Giới có người tìm đến Diệp Tiểu Mộc, để cho mấy người bọn hắn đi vào Hiên Viên phế tích tu luyện, nói là Ngô Gia Vĩ đã nói rõ cùng Hỗn Độn Thiên Ma Dương Cung Tử rồi, Dương Cung Tử phái bọn họ tới (thực tế là Diệp Thiếu Dương phái Qua Qua đi nói với Dương Cung Tử một tiếng, loại chuyện nhỏ này đương nhiên không cần trực tiếp đi nói), vì vậy, Diệp Tiểu Mộc, Tô Yên, Vương Tiểu Bảo, Trần Ấu Bân, Tào Vĩ Ba năm người cùng nhau đi vào, thân thể chiếu hình đi tới, đến Hỗn Độn Giới rồi, trên đường luôn có người hộ tống, tiến nhập Hiên Viên phế tích, bắt đầu cuộc hành trình rèn luyện.
Bởi vì ít người, lại toàn là người một nhà, lần thử luyện này bọn họ đều rất thoải mái, không cần cố ky gì cả, nhưng là bởi vì ít người, nguy hiểm cũng nhiều hơn.
Trước khi đi vào, một con hỗn độn tà linh nói cho bọn hắn biết, bởi vì yêu cầu của Ngô Gia Vĩ, bọn họ không sẽ phái người phụ trách tiếp ứng, nói cách khác, ở nơi đây sinh tử tồn vong hoàn toàn dựa vào chính bọn hắn.
Đây đối với bọn họ mà nói là áp lực, nhưng có thể bức ra tiềm lực nội tâm lớn nhất của bọn họ. Ngay từ đầu mọi người vẫn hơi có chút thư giãn, nhưng sau khi trải qua một lần nguy hiểm hầu như suýt chết, mỗi người đều hoàn toàn lên tinh thần, dùng hết tất cả năng lực để ứng phó các loại nguy hiểm...
Trần Hiểu Húc không tham gia thử luyện, hắn theo Nguyên Tịch cùng nhau về Pháp Thuật Hiệp Hội, dọn vào trong một khu nhà Nguyên Tịch chuẩn bị cho hắn, mỗi ngày ban ngày Nguyên Tịch sẽ đi làm việc các loại, buổi tối trở về nghỉ ngơi. Hai người giống như tình nhân vậy, cũng có hôn môi có nắm tay, nhưng tiến hơn một bước thì chưa có, Nguyên Tịch ở trước mặt hắn biểu hiện rất là ngượng ngùng thanh thuần. Ban ngày phần lớn thời gian hắn đều ở nhà tu luyện, có đôi khi cũng lượn lờ trung tâm hiệp hội, nơi đó rất náo nhiệt, người đến người đi, thân phận của hắn cũng nhanh chóng truyền ra trong số các pháp sư, từ từ có người chào hỏi cùng hắn, cười gọi hắn là "Phò mã gia", hắn cũng chỉ là cười cười.
Hắn cũng nghe được một ít tin đồn, có người nói hắn là tiểu bạch kiểm mới của Nguyên Tịch, hắn cũng toàn bộ không thèm để ý.
Còn có người của Tam Giới Minh đến đây xúi giục, nói cho hắn biết Nguyên Tịch từng hẹn hò với bao nhiêu người... ý đồ làm hắn tức giận, nhưng Trần Hiểu Húc biểu hiện hết sức không giống nhân loại, hắn không thèm để ý chút nào.
Hắn tin tưởng cảm giác của mình, tin tưởng Nguyên Tịch, cho dù trong quá khứ cô thực sự sống phóng túng, đó cũng là quá khứ, sau khi gặp được mình, cô đã tìm lại được bản thân, đây là đủ rồi.
Sau đó mọi người mới phát hiện, hắn không giống với tất cả mọi người, có lẽ nên nói, không giống với toàn bộ người trên thế giới, cái tên thánh đồ cũng liền truyền bá ra, thoáng cái hắn trở thành nhân vật phong vân của Pháp Thuật Giới.
Đối với hết thảy những điều này, hắn đều không để ý, mỗi ngày chỉ quan tâm tu hành, bởi vì trước kia được Diệp Thiếu Dương tự mình giáo dục, hắn tiến bộ cực nhanh...
Đi tới Tam thanh sơn chừng một tuần, tối hôm đó, lúc Nguyên Tịch trở lại, dẫn theo một người, thấy niên kỷ cỡ chừng hai mươi, lông mày rậm mắt to, vẻ mặt anh khí, Trần Hiểu Húc phát hiện mặt hắn có nét giống Nguyên Tịch.
"Đây là anh trai em, Nguyên Thần, có lẽ anh cũng có nghe nói về tên của anh ấy."
Trần Hiểu Húc lễ phép gật đầu.
Nguyên Tịch đi tới châm trà, sau đó ba người ngồi xuống nói chuyện phiếm, Nguyên Thần trước tiên là nói một phen những lời cảm tạ, cảm tạ hắn đã tín nhiệm Nguyên Tịch, giao Huyền Tố Tú Cầu cho cô, sau đó nói một ít về tình huống của Bát Tử liên minh, bao gồm một ít bí ẩn ngoại nhân không biết, mãi đến khi Nguyên Tịch nhắc nhở hắn quá nhiều lời.
"À, đây là lần đầu anh gặp Hiểu Húc, tâm trạng vui vẻ, nói hơi nhiều chút." Nguyên Thần chắp tay hành lễ đối với Trần Hiểu Húc, tiếp theo ý bảo hắn uống trà, cùng hắn nói về những chuyện liên quan đến Mao Sơn, Trần Hiểu Húc đơn thuần nhưng không phải là ngốc, đối mặt dò hỏi của hắn, lựa chọn nói ra một số chuyện. Nguyên Thần cười nói: "Hiểu Húc cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải dò hỏi tư ẩn Mao Sơn, chỉ là đối với hoàn cảnh lớn lên của cậu tương đối hiếu kỳ, kỳ thực tôi quan hệ tốt cùng Tô Ngọc, nhưng tiểu tử này cậu biết đó, tâm tư hoàn toàn không đặt ở tu đạo, được rồi, cậu cùng Tô Ngọc quan hệ làm sao?"
"Tiểu Tô sư thúc quan hệ cá nhân với tôi rất tốt, giống như huynh đệ."
"À, đó là đương nhiên, hắn mặc dù là chưởng môn truyền nhân, bối phận cao hơn so với cậu, nhưng các cậu tuổi tác không chênh lệch mấy, hơn nữa cậu là truyền thụ đích hệ của Diệp Thiếu Dương, địa vị kỳ thực cũng không dưới hắn..."
"Nguyên Thần sư huynh, anh nói như vậy, là có ý gì?" Trần Hiểu Húc tâm tư thông thấu, trực tiếp nhắc đến vấn đề Nguyên Thần muốn nói.