Chương 3411: Hiên Viên Sơn Sụp Đổ (2)
Chương 3411: Hiên Viên Sơn Sụp Đổ (2)Chương 3411: Hiên Viên Sơn Sụp Đổ (2)
Đàm Tiểu Tuệ suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu.
"Anh muốn để cho cả thế giới này đều tin tưởng, Cửu Thiên Huyền Nữ bọn họ chọn ra là thật. Bởi vì, Pháp Thuật Giới cần có một Cửu Thiên Huyền Nữ, là cô ta, hoặc có lẽ lực lượng sau lưng cô ta có thể nhất thống Pháp Thuật Giới, tập hợp một lực lượng đi đối phó Vô Cực Quỷ Vương, Pháp Thuật Hiệp Hội bây giờ, tuy rằng anh không thích, nhưng thực sự hiệu quả cao, khuyết điểm chính là hai phe —— thậm chí tam phương ngăn chặn, kiểm chế lẫn nhau, không ai phục ai, lực chấp hành quá kém, một Huyền Tố Tú Cầu có thể đánh vỡ sự cân bằng này... A, kế hoạch này rất ngầu đúng không?
Nói xong hắn lắc đầu tóc, làm ra vẻ phong khinh vân đạm.
Đàm Tiểu Tuệ còn đang ngây ngẩn, cô suy nghĩ hồi lâu, nói rằng: "Thế nhưng, không phải anh mới vừa nói Nguyên Tịch người này giả dối sao, người như vậy có thể lên đài được sao?"
"Cô ta giả dối vì thích chơi trò chơi quyền mưu, cái này anh không thích, nhưng người thích quyền lực chưa chắc không thể làm việc, chí ít dù Sao cũng phải thử một lần mới biết được."
"Nhưng Bát Tử bọn họ một khi độc tài đại quyền, sẽ không người nào có thể kiểm chế, đến lúc đó lỡ như bọn họ năng lực quyết sách không ổn, hoặc giả như tư tâm quá nặng, vậy phải làm sao?"
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ ngực của mình.
"Anh sẽ tự mình thân chinh đánh cùng bọn họ?"
"Sẽ không đâu, đây không phải thời đại của anh, không phải là còn có Hiểu Húc Tiểu Mộc Tiểu Bảo mấy thanh niên này sao, bọn họ cũng không tệ lắm, thực sự không được sẽ đổi người để cho bọn họ lên."
Đàm Tiểu Tuệ suy nghĩ một chút, có chút lo âu nói rằng: "Chỉ sợ đến lúc đó thực sự náo loạn, thứ nhất sẽ có máu chảy người chết, thứ hai đến lúc đó Pháp Thuật Giới không yên, lỡ như bị Quỷ Vương lợi dụng sơ hở..."
"Cho nên phải tính kế cho thật tốt." Diệp Thiếu Dương ngửa ra sau tựa lên trên cỏ, đầu gối lên hai tay, biểu tình thư giãn, nói rằng: "Mọi người nói, kế hoạch này của tôi thế nào?"
Đàm Tiểu Tuệ nói: "Thiếu Dương ca trí mưu vô song."
"Ặc." Thật sự được khen ngợi, Diệp Thiếu Dương trái lại có chút ngượng ngùng, ngồi xuống, cười nói với cô: "Lời thật nha, đây không phải là kế hoạch của anh, anh cũng không có đầu óc như vậy, đầu óc của anh chỉ khi nào chiến đấu mới dùng tới, ngày đó sau khi Hiểu Húc tìm anh, anh cũng không biết làm sao, sau đó buổi tối anh đi tìm quân sư, đây hết thảy đều là hắn nghĩ ra, tú cầu giả kia cũng là quân sư tìm cho anh, tìm ra một pháp khí hình cầu, lại căn cứ cường độ nguyên khí mà phóng to thu nhỏ, lúc này mới lừa qua mắt được."
Đàm Tiểu Tuệ trợn mắt hốc mồm.
"Tú cầu thật sự đâu rồi?" Đạo Phong nửa ngày không nói chuyện, lúc này mới lên tiếng.
"Mang theo trên người không tiện, đệ để cho Qua Qua đem về đưa cho Lãnh Ngọc cất, để cô ấy giữ giúp đệ."
Ánh mắt Đạo Phong lóe lên một cái, nói: "Cho nên đệ lừa người ta, còn đang đắc chí, đệ không sợ chỉm sẻ ở phía sau?"
"Cái gì chim sẻ ở phía sau, nói rõ một chút."
Đạo Phong suy nghĩ dù sao cũng đã như vậy rồi, thôi không nói nữa, nói rằng: "Lát nữa ta sẽ đi tìm cô ấy để lấy lại."
"Vì sao!" Diệp Thiếu Dương trừng mắt lên.
"Nếu quả thật là Huyền Tố Tú Cầu, ta lấy lại đi tìm Cửu Thiên Huyền Nữ."
"Vậy cũng được, huynh đi đòi đi, nhưng mà đệ không xác định đó có phải Huyền Tố Tú Cầu hay không, nhưng cũng dám khẳng định đó là cái đầu của một người."
Đạo Phong nhìn chằm chằm hắn.
"À, ít nhiều gì huynh cũng phải hỏi một câu 'Là ai, như vậy đệ kể tới khúc đó mới tỏa sáng được."
"Ai cho đệ tỏa sáng chứ."
Diệp Thiếu Dương không nói gì, không thể làm gì khác hơn là nói ra cái tên "Xi Vưu", Đạo Phong cũng lấy làm kinh hãi, lúc này kêu hắn dẫn đi thăm cự quan trong sơn động, Đạo Phong hồi lâu nhíu mày không nói.
"Có ý kiến gì không?" Từ sơn động đi ra, Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Phong.
"Dù sao cũng không thể thả hắn ra!"
Đạo Phong cả nửa ngày mới nói một câu như vậy. Hai người tới sơn cốc nói chuyện, đột nhiên có người từ đàng xa bước nhanh tới —— phải nói là bay tới, Diệp Thiếu Dương liếc liếc mắt, thấy là một cô nương vóc người rất đẹp, thế nhưng trên mặt không có ngũ quan, rất đáng sợ, sau khi tà vật này bay tới, quỳ trước mặt Đạo Phong, cung kính nói rằng: "Cốc chủ, nhóm "Tốt. Ngươi trở về đi."
Cô nương kia lại bay đi như một cơn gió.
"Nghe rồi đó, con trai đệ bọn họ không sao."
Diệp Thiếu Dương nhún vai, tảng đá trong lòng cũng rơi xuống đất.
Đạo Phong nói rằng: "Nếu không chết, vậy nhất định có thu hoạch. Đệ có muốn đi gặp nó không?"
"Thôi bỏ đi, bọn nó còn cần lịch luyện." Diệp Thiếu Dương nói,"Mới vừa vậy là ai2"
"Một trong mười hai môn đồ ta gầy dựng lại."
Đạo Phong nói cho hắn biết, gần đây trong khoảng thời gian hắn mất tích, cũng không làm gì hết, vẫn luôn ở Quỷ Vực vơ vét nhân tài, thu về môn hạ, năm ấy Phong Chỉ Cốc của hắn trong mấy năm phát triển trở thành thế lực lớn thứ ba tại Quỷ Vực ngoại trừ Âm ty và Thái Âm sơn, ở trong đại chiến Quỷ Vực mang đến tác dụng then chốt, nhưng nhân số cũng tổn thất bảy tám phần mười, hôm nay phải gầy dựng lại từ đầu, cũng may bộ đội tỉnh nhuệ vẫn luôn còn đó, Diệp Thiếu Dương tin tưởng dựa vào năng lực của sư huynh, Phong Chi Cốc không lâu sau sẽ có thể trở lại đỉnh cao.
Đạo Phong nhắc tới một việc, khiến cho Diệp Thiếu Dương chú ý: Thái Âm sơn gần đây đang ở tập kết binh lực, gửi tới Vô Lượng Giới, ý đồ bất minh, hiện tại nhiều mặt suy đoán, Vô Cực Quỷ Vương rất có thể là không cam lòng lần trước đánh lén thất bại, muốn tập kết binh lực cường công Tu La giới, thả Minh Hà Lão Tổ ra...
"Hắn dám làm như vậy!" Diệp Thiếu Dương nghe xong tin tức này thì ngẩn người ra, suy nghĩ một chút hỏi: "Huynh sẽ đi tham chiến chứ?"
"Đương nhiên ta sẽ đi."
"Vậy đệ cũng đi, không nói thứ khác, sư phụ đang ở bên đó, đệ phải đi bảo hộ sư phụ, Đạo Phong, nếu quả thật đánh nhau huynh nhất định phải báo cho đệ biết."
Đạo Phong thuận miệng đáp ứng một tiếng, sau đó từ biệt, vừa định đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi: "Lúc nãy đệ nói, bây giờ không phải là thời đại của đệ, là có ý gì?"
Diệp Thiếu Dương gãi đầu một cái,"Chính là... luôn cảm giác nơi đây không phải thế giới của đệ, cảm giác mình không thuộc về nơi đây, có thể là do nguyên nhân thiếu mất mười mấy năm."
Đạo Phong trầm mặc một lát, nói: "Ta cũng giống vậy. Khi mới vừa trở về còn nghiêm trọng hơn, hiện tại đỡ rồi." đi, tương lai còn việc phải làm."
"Làm cái gì?"
"Cứu vớt thế giới," Đạo Phong cười cười với hắn, ngón tay nhéo mạnh một cái trên bả vai hắn,"Thế giới này vẫn là của đệ."
Diệp Thiếu Dương cũng cười cười,"Cũng là của huynh, chúng ta đi cùng nhau."
Cuối cùng cũng về đến nhà rồi.
Diệp Tiểu Mộc khò khò ngủ say cả ngày, cuối cùng bị Kê Tử leo lên đầu nhổ tóc mới tỉnh lại."Nhanh lên chút nào nhanh lên nhanh lên đi, ta đói bụng quá!"
Diệp Tiểu Mộc đứng lên, nhìn bên ngoài trời đã tối rồi, xoay người nhìn lại, má ơi, Tô Yên ngủ ở bên cạnh mình, tay chân dang rộng, lấn mình vào trong khoảng giữa giường và cửa sổ, hơn nữa quần áo xốc xếch... Suy nghĩ hồi lâu mới nhớ tới là lúc trước khi trở lại phát hiện khi đi không có đóng cửa sổ, sau đó giường bị chim sẽ bay vào tha lôi rất nhiều bánh dày lên trên đệm (vận khí lại tốt như vậy chứ!), trong lúc nhất thời không dọn sạch được, vì vậy Tô Yên mới leo lên trên giường Tiểu Mộc để ngủ.