Chương 3425: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (1)
Chương 3425: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (1)Chương 3425: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (1)
"Ta chỉ là lợi dụng quy tắc thiên địa, vì mình tạo một giếng luân hồi nhỏ hơn mà thôi... Không được tính là đoạt thiên địa tạo hóa. Huống hồ, đến bước này, ta còn có gì phải sợ? Cửu Thiên Huyền Nữ, Nhân thần quan, hay là chư thần Tu Di Sơn?"
Ngừng một chút, y nói tiếp: "Diệp Thiếu Dương, ngươi là kẻ duy nhất trong tam giới làm ta nổi giận, ngươi làm trễ nãi ta mười bảy năm, hôm nay mối thâm thù giữa ta ngươi cuối cùng cũng có thể kết được rồi!"
Trong lúc hai người đối thoại, lực luân hồi phát ra từ trong Thanh Châu đỉnh cũng càng cường đại dần lên, đoàn người vốn đã được Tiểu Thanh nỗ lực bắn ra, ý đồ bay lên, kết quả Tuyết Ma đánh xuống phong tuyết, chặn lối bọn họ, vì vậy mà làm bọn họ bị lỡ mất, lực luân hồi càng cường đại hơn đưa một lần nữa hút bọn họ tới.
Diệp Thiếu Dương vận chuyển một thân cương khí, miễn cưỡng chặn lại hấp lực cường đại, đưa tay bắt được Chanh Tử gần đó, nhưng với thực lực của hắn, sau khi nắm được Chanh Tử thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đối hấp lực, bảo trì đứng thẳng bất động.
Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo hai người nắm tay nhau, sử xuất toàn thân pháp lực, vẫn đang từ từ bị hút tới. Qua Qua hiện ra chân thân, hắn có cánh, trên không trung có thể mượn lực phi hành, cách miệng đỉnh này xa một chút có thể chống lại ở hấp lực, đưa tay đi bắt Ngô Gia Vĩ và Tứ Bảo, ba người miễn cưỡng bất động.
Dương Cung Tử cũng kéo tay của Diệp Thiếu Dương, giúp đỡ hắn cùng nhau lôi Chanh Tử ra bên ngoài.
Những tà vật được Đạo Phong thả ra, mặc dù cách miệng đỉnh còn xa, nhưng bọn họ tu vi kém, vẫn là từng người từng người bị hút tới.
"Cứu ta!"
Lý Viện Viện cũng bị hút tới, mắt thấy sắp đến đỉnh miệng, Tiểu Bạch biến hóa nhanh chóng, cũng hiện ra chân thân, học hình dáng Tiểu Thanh hình dạng nằm vắt ngang miệng đỉnh, sống chết chống đỡ, Lý Viện Viện ôm lấy hông của Tiểu Bạch.
Những tà vật không cam lòng bị hút đi vào, cũng đều nắm thân thể Tiểu Bạch hoặc Tiểu Thanh, hai người vốn đã khó có thể chống đỡ, cứ như vậy càng thêm không ổn, chỉ có thể nỗ lực run run thân thể, đánh bọn họ tất cả đều văng ra, cả đám bị hút vào.
Hành động này không khác biệt đối đãi, khiến Lý Viện Viện cũng bắn ra. trưe tiến bỉ hít vào hắc đâng trand miêng đỉnh. "Đạo Phong cứu ta a!"
Đạo Phong nghe cô cầu cứu, ném cho cô một sợi dây thừng, một đầu quấn lấy eo của cô, cố sức kéo tới, lại không có khí lực để kéo cô qua—— sau khi hắn từ đàng xa bay tới, một giây cũng không có nhàn rỗi, đầu tiên là tế xuất tam hoa tụ đỉnh, như tạo ra một lá chắn ở bầu trời trên đỉnh đầu mọi người, vì đoàn người ngăn trở hoa tuyết không ngừng rơi xuống, còn vừa phải giữ vững đứng thẳng trên bầu trời, cánh tay kia còn đang nắm Kiến Văn Đế.
Ngay cả hắn, đến bước này coi như là toàn lực ứng phó.
Diệp Thiếu Dương kéo Chanh Tử, gian nan di chuyển tới bên Tứ Bảo bọn họ, kéo tay của Tứ Bảo lại,"Tất cả mọi người làm thành một vòng tròn, bắt tay kéo lên, muốn chết cùng chết, muốn đi cùng đi, Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng nhanh qua đây đi, đừng chống đỡ nữa!"
Vì vậy mọi người nỗ lực tay nắm tay, đầu tự sử xuất toàn lực đối kháng hấp lực.
Qua Qua rơi xuống trên vai Diệp Thiếu Dương, nỗ lực vỗ hai cánh, hiện nay đã trở thành thứ có tác dụng lớn nhất của nó.
"Một hồi nếu như không chống được, Qua Qua ngươi cứ đi trước, đừng quan tâm bọn ta!" Diệp Thiếu Dương dặn dò, dù sao nếu quả thật đến bước đó, có thể bỏ chạy khỏi sợ là chỉ có một mình Qua Qua.
Qua Qua cũng không nói gì, đến phản bác cũng lười nói, giả như thật sự đến cục diện kia, hắn kiên quyết sẽ không vứt bỏ đoàn người. Cùng lắm thì cùng đi luân hồi là được rồi.
Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch, tuy rằng nằm vứt giữa hai bên miệng đỉnh, trong lúc nhất thời có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng đã không buông ra được rồi.
Dù sao càng tới gần miệng đỉnh, hấp lực cũng lại càng lớn. Hai người đều dùng miệng cắn chặt lấy miệng đỉnh không dám thả lỏng chút nào, máu không ngừng từ trong miệng chảy ra.
"Tiểu Bạch, một hồi ta sẽ dùng hết toàn lực bắn muội ra, muội cũng nhanh chóng nắm lấy lão đại bọn họ, nghe rõ chưa!"
"Không, muội không thể một mình bỏ đi!"
"Nếu không làm vậy sẽ phải cùng chết!"
"Vậy muội sẽ cùng ca ca đi đầu thai, bất kể là làm người làm yêu quái hay làm súc sinh cũng không sao!"
Đối kháng lực luân hồi, cần phải không ngừng tiêu hao pháp lực, dần dần tất à moi naười không chịu nổi nổi tuvyêt vana bắt đầu nhen nhóm ở trong lòng mọi người.
"Lão đại, ngươi buông ta ra, ở đây thực lực ta kém cõi nhất, buông ta ra các ngươi còn có cơ hội!" Chanh Tử bắt đầu giằng co, Diệp Thiếu Dương ôm hông của cô, để cho cô đừng nói nhảm.
"Ta... Đạo Phong, có thể gặp được huynh một lần, ta đã thấy đủ rồi!" Lý Viện Viện buông lỏng hai tay, nhưng lập tức bị Đạo Phong dùng dây thừng trói chặt, nói rằng: "Không tới bước đó đâu!"
Kỳ thực hắn còn dư lực, tùy thời có thể đào tẩu, thậm chí có thể mang theo một hai người, nhưng cứ như vậy, những người còn lại sẽ tăng nhanh tốc độ bị hút tới. Hắn sợ bản thân không có thời gian trở lại cứu những người khác. Sống còn, hắn không dám mạo hiểm như vậy.
Vô Cực Quỷ Vương thêm Thanh Châu đỉnh lại thêm lực luân hồi, đây là lực lượng kinh khủng cỡ nào, bọn họ có thể trụ đến bây giờ đã cực kỳ bất khả tư nghị.
Chỉ cần một cỗ ngoại lực, để cho hắn có thể rút ra một cánh tay, hắn sẽ có biện pháp cứu mọi người ra, nhưng hết lần này tới lần khác không có.
"Này, Tiểu Diệp tử, còn nhớ năm xưa đặt biệt hiệu gì cho ta không!"
Diệp Thiếu Dương nghe tiếng la của Tiểu Mã, trong lòng cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đống thịt bay xuống từ bầu trời đại đỉnh, giang hai cánh tay, nhìn qua giống như là biệt hiệu kia của hắn: Phi Thiên Thần Trư.
"Ngày hôm nay rốt cục đã thực hành biệt hiệu này rồi, ha ha, Tiểu Diệp Tử Hòa Thượng Bạch Mi... Các bạn trẻ, ta đi trước một bước, nga, nếu như có lập bài vị, di ảnh phía trên nhớ phải photoshop cho ta ốm ốm một chút, ca này cả đời chưa từng ốm chút nào..."
Hắn trực tiếp đập về phía đỉnh miệng.
Sau khi ý thức được hắn muốn làm gì, đoàn người nỗ lực vọt tới, thế nhưng không kịp rồi, Tiểu Mã phi đến vị trí miệng đỉnh, trong khoảnh khắc bị hút đi, thần hồn hắn đột nhiên bạo liệt, một thân tu vi hóa thành sóng xung kích mãnh liệt, khiến tất cả mọi người bị chấn động văng ra ngoài.
Tỉnh phách bay lượn khắp nơi, hoa tuyết bay xuống, bị ánh sáng luân hồi nhuộm thành màu đen.
Tuyết màu đen!
Diệp Thiếu Dương thoáng cái nghĩ tới, ngộ chu nhi tịch, phùng tuyết nhi một... Trước đó bọn họ vẫn cười nói trên đời này không có tuyết màu đen, đây không phải là tuyết màu đen sao?
Nguyên lai hết thảv đầu đã được đỉnh trước aI Giữa một mảnh tiếng rên rỉ, đoàn người vì cái chết của Tiểu Mã mà tạo thành sóng xung kích văng ra xa miệng đỉnh một chút, Đạo Phong cuối cùng cũng rút ra một tay, triển khai sơn hà xã tắc đồ, nhẹ nhàng run lên, đưa đoàn người mỗi một người đều vây ở chính giữa, hít vào thế giới hồng hoang.
Chỉ có Diệp Thiếu Dương và Dương Cung Tử không di.
Sau khi đoàn người đều đi rồi, nói thật ra, bọn họ coi như là thoát khỏi một gánh nặng, lực luân hồi cường thịnh trở lại, với thực lực của bọn họ cũng đều có thể chạy thoát.
Ba người bay một đoạn về phía tương phản với miệng đỉnh, thoát khỏi phạm vi hấp lực, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Mã thần hồn đã hoàn toàn bể nát, chỉ còn lại có tinh phách khắp bầu trời, cũng không tiêu thất, mà là một lần nữa hội tụ thành hình dạng Tiểu Mã, giống như một linh hồn bán trong suốt đứng ở nơi đó, mỉm cười với mình.