Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3419 - Chương 3426: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (2)

Chương 3426: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (2) Chương 3426: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (2)Chương 3426: Mã Vương Gia Giang Hồ Tái Kiến (2)

Ba người bay một đoạn về phía tương phản với miệng đỉnh, thoát khỏi phạm vi hấp lực, xoay người nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Mã thần hồn đã hoàn toàn bể nát, chỉ còn lại có tinh phách khắp bầu trời, cũng không tiêu thất, mà là một lần nữa hội tụ thành hình dạng Tiểu Mã, giống như một linh hồn bán trong suốt đứng ở nơi đó, mỉm cười với mình.

"Tiểu Mã!"

Diệp Thiếu Dương ý đồ tiến lên, nhưng Tiểu Mã dường như bị lực lượng gì dẫn dắt, bay đi cực nhanh ra xa xa. Tinh phách hắn không đi âm ty, không biết đi địa phương nào.

"Tại sao có thể như vậy!"

Diệp Thiếu Dương vẻ mặt nghỉ ngờ nắm lấy Đạo Phong, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải sự tình như này.

Đạo Phong cũng có chút ngơ ngác.

Dương Cung Tử nhắc nhở: "Ngộ chu nhi tịch, phùng tuyết nhỉ một. Tam giới tuyệt mệnh, phong thần hữu danh... Hai câu sau ám chỉ cái chết của hắn, nhưng cũng nói là hắn sẽ được lên Phong Thần bảng sao?"

Đạo Phong cau mày nói: "Ta vẫn cho rằng những lời này chỉ là ví von."

Truyền thuyết về Phong Thần bảng vẫn luôn lưu truyền ở Pháp Thuật Giới, nhưng mà cơ bản ai cũng xem nó là truyền thuyết: Năm ấy Phong thần chi chiến, tất cả những nhân vật lợi hại chết đi sau cùng đều lên Phong Thần bảng một lượt, được phong thành thần tiên... Đây đương nhiên là không thể nào, nhưng Diệp Thiếu Dương nghĩ đến, truyền thuyết đại khái là thêm mắm thêm muối, nhưng bản thân Phong Thần bảng cũng chưa chắc là không có, rất có thể là một hình thức khác...

Nhưng mà hiện tại đại não hắn là một mảng hỗn độn, căn bản không có tỉnh lực suy nghĩ tỉ mỉ những thứ này, hơn nữa lúc này cũng chưa thực sự được an toàn, ngay lúc ba người từ phụ cận né tránh Thanh Châu đỉnh, Vô Cực Quỷ Vương thu hồi Thanh Châu đỉnh, liếc mắt nhìn ba người, trong lòng cũng hiểu rõ ba người này thực lực siêu nhiên, nếu tập trung lại với nhau, muốn bắt bọn họ sẽ rất khó, hơn nữa, còn có chuyện gấp gáp hơn đang chờ y đi làm.

Y cười cười với Diệp Thiếu Dương, nhấc Thanh Châu đỉnh lên, bay về phía các đảo của Tu La giới.

Bên kia mới là chiến trường chính diện song phương sống mái với nhau, trong lúc nhóm Diệp Thiếu Dương đến đây đánh lén, chiến đấu bên Bên Thái Âm sơn liên quân, ngoại trừ Hữu Quân và Mộ Hàn, những người còn lại toàn bộ đều gia nhập chiến trường, trong chu thần Tu La giới ngoại trừ những người phải khống trận, còn lại cũng đều gia nhập chiến trường, cộng với sự giúp đỡ từ Không Giới và nhân gian.

Chiến đấu đã đến lúc gay cấn nhất, song phương đều tử thương thảm trọng, tỉnh phách và các loại khí tức của sinh linh sau khi chết phóng thích ra dâng lên, ngưng tụ chung một chỗ, che khuất bầu trời.

Song phương đang đánh nhau náo nhiệt, đột nhiên một mảnh mây đen xa xa bay tới, Mộ Hàn ngẩng đầu nhìn thấy, nói với Hữu Quân nói: "Chắc là quân thượng đến rồi, chúng ta nhanh lên đi."

Quỷ xa bay lên, Mộ Hàn gọi một nhóm người hầu cận cũng bay lên theo.

Vô Cực Quỷ Vương mang theo một đám tà vật bay tới, nhưng đều không gia nhập chiến đấu, mà trực tiếp ném ra Thanh Châu đỉnh, trực tiếp ngồi ở phía trên, bay đi tới giữa chiến trường.

"Mọi người chạy mau, rời khỏi nơi này!"

Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong Dương Cung Tử dẹp đường mà tới rồi, Diệp Thiếu Dương dùng hết khí lực hô to với đoàn người.

"Diệp Thiếu Dương!"

Mộ Hàn vốn đã bay đến bên cạnh những đồng bạn, bỗng nhiên nghe giọng nói của Diệp Thiếu Dương—— giọng nói này khắc sâu ở trong lòng hắn, trọn đời cũng sẽ không quên.

Hắn chờ thật lâu rốt cục đã đợi được đến hôm nay, lập tức tựu vọt tới Diệp Thiếu Dương.

"Cái quỷ gì vậy!"

Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Đạo Phong và Dương Cung Tử: "Hai người mau đi tìm sư phụ bọn họ, để cho bọn họ nhanh chóng thông qua Kinh Châu Đỉnh rời đi, trước tiên trốn ở Không Giới!"

Dưới sức thu gặt của lực luân hồi, nơi này không thể nào còn có thể thủ được.

Tuy rằng kết quả này khiến người ta rất khó tiếp thu, nhưng đã thành kết cục đã định, đơn giản chính là vấn đề thời gian. Diệp Thiếu Dương lo lắng nhất chính là Thanh Vân Tử, còn có Khúc Ba Trần Hiểu Húc và những người một nhà của mình.

Đạo Phong cũng biết tình huống khẩn cấp, không khách khí với hắn, xoay người bỏ đi. có phần nào chắc thắng!" Dương Cung Tử lo lắng nhắc nhở một câu.

Diệp Thiếu Dương khoát khoát tay với cô, vốn dĩ trận này hắn không cần phải đánh, nhưng mà cái chết của Tiểu Mã đối với hắn kích thích rất lớn, hắn đang đầy ngập bi phẫn cần phải phát tiết, Mộ Hàn coi như là dâng tới cửa.

Hắn bay tới chếch bên chiến trường, rời xa Vô Cực Quỷ Vương cùng Thanh Châu đỉnh của y.

"Diệp sư huynh, Quỷ Vương nói ngươi đã trở về, ta còn không tin... Thực sự là đã lâu không gặp a." Mộ Hàn hạ xuống trước mặt hắn cách đó không xa, mở to hai mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt lóe ra vẻ hưng phấn,"Nói thật, ta nhớ ngươi hơn so với bất luận kẻ nào, còn nhớ ngươi hơn so với nhóm đồng bạn Tróc Quỷ Liên Minh của ngươi! Diệp Thiếu Dương, ta không có ngày nào không mong đợi ngươi trở về a!"

Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn hắn, thản nhiên nói: "Mười bảy năm, ngươi cảm thấy ngươi đủ tài giỏi rồi đúng không?"

"Năm ấy ngươi cướp đi tất cả của ta, ta muốn tự tay lấy về, đương nhiên... Những điều này đã không trọng yếu nữa, nhưng ta phải xé nát ngươi, Diệp Thiếu Dương, không có ngươi, ta sẽ không thay đổi thành bộ dạng ngày hôm nay!"

"Ngươi hối hận sao?" Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, bình thản nói ra những lời này.

"Hối hận..." Mộ Hàn cười ha hả,'Không, ta không hối hận, trái lại ta muốn cảm tạ ngươi, mà nay ta đã thu được lực lượng vô thượng!"

Khi hắn đang nói chuyện, vươn song chưởng hướng lên trời, chỉ nghe một trận thanh âm khiến cho người ta da đầu tê dại da tróc thịt bong, song chưởng của Mộ Hàn bắt đầu dài ra, trở thành hai cái càng giống như tôm hùm, nhìn sơ huyết nhục không rõ, hắn đi về phía trước một bước, cả người bắn ra một cỗ huyết khí, bắt đầu vờn quanh người hắn, một mùi máu tươi nồng nặc bay tới.

"Máu tướng thần..." Năm ấy thường tiếp xúc cùng Hậu Khanh, Diệp Thiếu Dương đối với thứ này hết sức quen thuộc, lập tức than thở: "Không ngờ ngươi đã triệt để trở thành cương thi... Khó trách ngươi có dũng khí tới tìm ta gây sự."

Mộ Hàn cười lạnh một tiếng, dùng tốc độ cực nhanh vọt tới, Diệp Thiếu Dương kết ấn phản kích, hai người bắt đầu đánh nhau.

Sau mười mấy hiệp, Diệp Thiếu Dương đối với thực lực của Mộ Hàn đã hiểu biết đại khái, trước lúc này Diệp Thiếu Dương kỳ thực có chuẩn bị tâm lứ dù sao chiếm được máu Thị \VƯỚnna thức lực khẳng đỉnh tăng lên môêt bậc.

Thế nhưng thật sự đánh nhau rồi, Diệp Thiếu Dương mới phát hiện mình đoán sai thực lực của hắn, so sánh với Mộ Hàn năm xưa ở Long Hổ sơn, nay thực lực của hắn đã tăng lên đâu chỉ một bậc, mà là chí ít ba bậc!

Năm đó nhìn chung hắn ở trong toàn bộ tam giới, tối đa chính là một nhị lưu cường giả, thậm chí cũng không tính là nhị lưu, hắn hôm nay, cũng xứng là nhất lưu... Không riêng thực lực sức mạnh có bay vọt về chất, hành động mẫn tiệp, tốc độ ra tay và các phương diện đều có tiến bộ đáng sợ.

Đây cũng chưa phải điều chủ yếu nhất, điều khiến cho Diệp Thiếu Dương giật mình là chiến đấu lý giải, dự phán đối với chiêu thức của Mộ Hàn, những kinh nghiệm chiến đấu này lẽ ra là tích lũy từng một chút, không quá liên quan đến tu vi sâu cạn, nhưng Mộ Hàn ở những phương diện này biểu hiện quả thực có thể nói thân kinh bách chiến, Diệp Thiếu Dương càng đánh càng thấy sợ, hơi chút do dự một chút, trái lại bị Mộ Hàn đoạt tiên cơ, phải vừa đánh vừa lui.

"Ha ha, Diệp Thiếu Dương, ngươi không nghĩ tới phải không, ngươi nghĩ rằng cho dù ta có được máu tướng thần, thì vẫn còn là ta như năm xưa, ngươi không xuất toàn lực cũng có thể đánh ngã ta?"
Bình Luận (0)
Comment