Chương 3428: Tu La giới Bị Diệt (1)
Chương 3428: Tu La giới Bị Diệt (1)Chương 3428: Tu La giới Bị Diệt (1)
Lâm Tam Sinh quét mắt liếc mắt bốn phía, nói rằng: "Nếu chỉ là ứng phó cục diện trước mắt, có thể đánh một trận, nhưng ngài bỏ quên một điểm, đại trận một khi không chống đỡ được, Minh Hà Lão Tổ sẽ mở phong ấn đi ra..."
Tiếp Dẫn Đạo Nhân thoáng cái tái mặt. Đúng vậy, một Vô Cực Quỷ Vương như hack game, cộng thêm Hữu Quân và một đám thủ hạ, cho dù bọn họ ra sức đánh một trận có thể đánh ngang ngửa, nhưng còn Minh Hà Lão Tổ thì sao? Tên ma đầu sát tỉnh này bị phong ấn hơn trăm ngàn năm, ai biết hắn tu luyện tới trình độ nào, hơn nữa dưới tay hắn còn có nhiều Minh Hà tà vật như vậy... Thực sự không thủ được.
Tiếp Dẫn Đạo Nhân thở dài một tiếng, lẩm bẩm nói: "Cơ nghiệp ngàn năm của Tu La giới hôm nay rốt cục phải bị hủy hoại chỉ trong chốc lát sao..."
Mười mấy cường giả Tu La giới bên cạnh vốn cũng lòng đầy căm phẫn, muốn liều mạng đánh một trận, giờ đây cũng mất ý chí chiến đấu, bọn họ không sợ chết, nhưng bỉ ai là cho dù bọn họ nguyện ý hi sinh bản thân, cũng không thay đổi được kết quả.
Lâm Tam Sinh khuyên nhủ: "Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt, lão tổ, còn chưa tới nông nỗi ngọc đá cùng vỡ."
Bên cạnh, một tiên trưởng nói rằng: "Nhưng chúng ta rời khỏi nơi này còn có thể đi đâu đây?"
"Đi Không Giới, Quỷ Vương nếu có được lực luân hồi, lại thả ra Minh Hà Lão Tổ, y sớm muộn gì cũng sẽ xâm chiếm Không Giới, tất cả mọi người qua bên kia, tương lai còn có đất dụng võ."
Tu La giới chư thần đưa mắt nhìn nhau, Tiếp Dẫn Đạo Nhân nói: "Để cho những người khác rút lui trước đi, còn lại những người chúng ta, cũng không phải thủ đảo, đều tới đây nghị sự nào. Thừa dịp pháp trận này còn có thể duy trì."
"Muội cũng đi thôi. Mang theo bọn họ cùng đi." Đạo Phong xoay người nói với Dương Cung Tử.
"Huynh không đi?" Dương Cung Tử có chút giật mình nhìn cho hắn.
"Huynh còn có việc phải làm, yên tâm huynh không sao." Đạo Phong vỗ vỗ bả vai của cô, nói rằng: "Mọi người về Phong Chi Cốc chờ huynh trước, huynh sẽ về sau."
Dương Cung Tử có chút do dự nhìn hắn, sau cùng vẫn gật đầu một nhất, chui vào trong Kinh Châu Đỉnh.
Chỉ chốc lát công phu, những chư thần trấn thủ đảo nhỏ đều đến đông đủ, Tiếp Dẫn Đạo Nhân nói rõ tình huống, Bạch lộc tinh Yểu Điệu kia che miệng khóc lên tại chỗ, đoàn người cũng đều thổn thức.
"Hôm nay chỉ có thể đi Không Giới tạm tránh đầu sóng ngọn gió, bảo tồn thực lực tương lai tái chiến! Được rồi, thời gian không còn nhiều, ở đây sắp bị hủy rồi, đi nhanh đi!"
"Các ngươi đi đi, ta cùng tồn vong với Tu La giới!" Lôi Chấn Tử lên tiếng.
Lập tức có một đám người phụ họa, tình cảm quần chúng dâng cao.
Đạo Phong khuyên bảo bọn họ rời đi, Lôi Chấn Tử nói: "Đạo Phong tử, ngươi không giống như bọn ta, đây là nhà của bọn ta, bọn ta thủ tại chỗ này bao nhiêu năm, thực sự không muốn nhìn thấy gia viên bị diệt, nhất định tử chiến, tỏ lòng thủy chung."
"Không sai, ta cũng đã sống cả trăm ngàn năm rồi, cái chết đối với chúng ta mà nói cũng không đáng sợ." Hoàng Long Động Chủ cũng phụ họa.
Tiếp Dẫn Đạo Nhân than thở: "Mà thôi, vậy sẽ cùng tồn vong với Tu La giới, chỉ chốc lát nữa pháp trận sẽ nghiền nát, không cần thủ nữa, cùng nhau xung phong liều chết đi ra ngoài. Nếu có thể giết Quỷ Vương, hoặc sẽ có một đường sinh cơ."
Lập tức phân phối nhiệm vụ cho đoàn người, một nhóm người phụ trách thanh binh yểm hộ, lấy bảy đại tiên hiền làm chủ lực, tranh thủ đánh chết Quỷ Vương, sau khi sắp xếp, liền cùng đi ra ngoài.
Đạo Phong thấy bọn họ thần tình bi phẫn nhưng lại kiên định không gì sánh được, chuẩn bị sẵn sàng hy sinh, biết nói thêm gì nữa cũng vô dụng, vì vậy tìm Thanh Vân Tử trong đám người, nói rằng: "Sư phụ, người đi theo con."
Thanh Vân Tử cười khổ nói: "Tất cả mọi người muốn đi chết, ta sao có thể một mình sống sót. Hơn nữa ta tuy rằng tới nơi này không lâu, nhưng đã sớm xem nơi đây là chốn trở về vĩnh cửu, hôm nay có người muốn đến phá nhà, không đi được, Đạo Phong, quân tử có việc nên làm có việc không nên làm, chuyện này, con đừng khuyên ta."
"Sư phụ, con làm sao có thể mắt thấy người đi chết!" Đạo Phong bối rối hiếm thấy, lôi tay áo của hắn không buông.
Thanh Vân Tử cười nói: "Mười tám năm trước, ta đã chết rồi, chỉ vì muốn gặp các ngươi thêm vài lần nên mới lưu lại nơi này... Vừa lúc ngày Thấy Đạo Phong còn chưa buông tay, nhất thời cả giận nói: "Thằng nhóc, ngươi có chuyện ngươi nên làm, ta không hề ngăn cản ngươi! Ta muốn làm gì là tự do của ta, ngươi thân là con cái mà có thể quản được lão tử sao!"
Đám người Tiếp Dẫn Đạo Nhân cũng tới khuyên,"Đạo Phong tử, người có chí riêng, ai có mệnh người đó, nếu như ta chết trận, tương lai đi đối phó Quỷ Vương còn phải dựa vào ngươi."
Tranh thủ lúc Đạo Phong phân thần, Thanh Vân Tử dứt tay áo ra, xoay người rời đỉ.
"Đạo Phong, xin chuyển cáo Thiếu Dương, nói với hắn ta tin tưởng hắn, nhất định có thể chém giết Quỷ Vương, hắn có thể làm được!"
Là Ngư Huyền Cơ, dặn dò Đạo Phong một câu rồi cũng đi.
Thanh Vân Tử bay một đoạn, lại quay đầu, gãi đầu nói với Đạo Phong: "À này, ta nhớ tới một việc, vẫn luôn suy nghĩ mãi, muốn tìm cơ hội nói cho các ngươi biết, ở trong phòng ngủ của ta, cục gạch thứ ba... có lẽ là cục gạch thứ tư, dù sao có cục gạch lỏng lẻo, phía dưới còn giấu một vạn đồng tiền, lát nữa ngươi nói với Thiếu Dương một tiếng, kêu hắn đi tìm xem còn hay không..."
"Sư phụ, người ở lại đi!" Đạo Phong biết không giữ được hắn, còn đang cố gắng lần cuối.
Thanh Vân Tử phất phất tay với hắn, kẹp ở trong đám người bay di.
Pháp trận mở ra một cái khe, hơn trăm nhất đẳng cường giả nối đuôi nhau ra.
"Con trai ta!"
Thanh Vân Tử đột nhiên quay đầu lại hô một tiếng với Đạo Phong, rốt cục không thể tiếp tục bỡn cợt, thần sắc hết sức nghiêm túc mà bi thương,"Sĩ không thể không ý chí kiên định, nhâm nặng mà đạo viễn a!"
Dứt lời này rồi mới đi.
Đạo Phong quỳ trên mặt đất, tống biệt sư phụ, tỉm như bị dao cắt.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương cũng nhìn thấy chuyện phát sinh bên này, vội vàng tới gần.
Chiến tranh bắt đầu rồi.
Cả trăm thần minh cường giả tiến nhập chiến trường, thật giống như ở trên mặt nước tối om khơi dậy một đóa hoa sóng, mặt nước vốn tĩnh lặng lần thứ hai cuồn cuộn lên.
Đóa hoa sóng hoàn toàn xa lạ với hắc triều này dần khuếch tán ra, "Các ngươi lại dám đi ra, chúng thần Tu La giới, ta xem các ngươi là thần... Các ngươi vĩnh viễn không hiểu hôm nay ta làm tất cả là vì cái gì..." Vô Cực Quỷ Vương đưa đỉnh miệng nhắm ngay mọi người, lần thứ hai mở ra lực luân hồi, dùng giọng thương xót lớn tiếng nói: "Để cho ta tự mình đến tiễn đưa chư thần!!"
Diệp Thiếu Dương bay đến nửa đường, bị quỷ xa ngăn cản, Hữu Quân từ đó bay ra, cũng không nói nhảm, ngăn hắn lại rồi đánh.
Hắn mới thật sự là Hình Thiên! Thực lực cũng là có một không hai trong Tam giới, Diệp Thiếu Dương đánh với hắn, rốt cuộc hỏa tỉnh đụng địa cầu, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng phân thắng bại, nhưng bị quấn lấy không buông, chỉ có thể nghênh chiến.
Chiến trường bên kia, huyết quang văng khắp nơi huyết nhục văng tung tóe, từng đạo dư ba trên không trung nổ bể ra, quét ngang thiên địa.
Đạo Phong ngang đầu nhìn một màn phát sinh nơi không trung, chiến đấu hùng vĩ và thảm liệt, đã không cách nào hình dung được, cho dù là Đạo Phong, cũng là lần đầu tiên kiến thức chiến tranh quy mô to như thế này.