Chương 3429: Tu La Giới Bị Diệt (2)
Chương 3429: Tu La Giới Bị Diệt (2)Chương 3429: Tu La Giới Bị Diệt (2)
"Ngươi không tham chiến?" Bên cạnh vang lên giọng nói của Lâm Tam Sinh, Đạo Phong nhìn trái nhìn phải, ở đây đã không có ai, chỉ còn lại có hai người bọn họ, còn có... Kinh Châu Đỉnh.
"Đây không phải cuộc chiến của ta." Đạo Phong lẩm bẩm thào nói.
"Ngươi có thể cưỡng ép ngăn cản Thanh Vân Sư Tổ mà."
Ánh mắt Đạo Phong lại tìm kiếm Thanh Vân Tử, hắn vẫn chiến đấu ở trong đám người."Đây là cuộc chiến của ông ấy, ta không ngăn được."
Cho dù mình không tình nguyện đến mấy cũng chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của hắn, tựa như chính Thanh Vân Tử đã nói, mỗi người đều có chuyện mình nghĩ mình nên làm, cho dù thân như thầy trò, cũng không có quyền lựa chọn thay cho hắn.
"Thiếu Dương ở bên kia!"
Lâm Tam Sinh phát hiện Diệp Thiếu Dương đang cùng Hữu Quân tranh đấu, chỉ tay cho Đạo Phong nhìn.
"Tại sao ngươi còn chưa đi?" Đạo Phong hỏi Lâm Tam Sinh.
"Còn ngươi?"
"Ta tự có tính toán, ngươi đi mau!"
Lâm Tam Sinh hết cách, không thể làm gì khác hơn là chui vào trong Kinh Châu Đỉnh.
Đạo Phong phi thân lên, một đạo thanh ảnh dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Diệp Thiếu Dương, gia nhập chiến đấu.
Hữu Quân cường thịnh trở lại cũng không có khả năng lực chiến với Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong hai người, đối mặt giáp công, lập tức thức thời rút lui, Đạo Phong gọi Diệp Thiếu Dương cùng nhau trở lại trên đảo.
"Không phải muốn gia nhập chiến đấu chứ?"
"Đây không phải cuộc chiến của chúng ta, có thêm một mình đệ, cũng không thay đổi được kết quả."
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn,"Vậy chúng ta sẽ làm gì, đứng xem?"
"Đợi sẽ biết."
"Mọi người đâu rồi?" Diệp Thiếu Dương nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bốn phía chỉ có mình và Đạo Phong hai người, thất kinh.
"Đầu đi rồi, lưu lại nơi này cũng là chịu chết." "Sư phụ đâu?"
Đạo Phong ngẩng đầu nhìn trên khung đính, Diệp Thiếu Dương cũng theo ánh mắt của hắn nhìn lại, kết quả không tìm được sư phụ, chỉ thấy mấy người thân ảnh bị hít vào trong Thanh Châu đỉnh, nhìn Đạo Phong thần tình buồn bã, bỗng nhiên ý thức được điều gì, cả người run lên, hai tay nắm cổ áo Đạo Phong rống lên: "Sư phụ cũng ở phía trên?"
"Lúc ta đi đón đệ, sợ là đã tiến nhập luân hồi đạo rồi."
"Cái gì!"
Diệp Thiếu Dương hai chân mềm nhữn, thiếu chút nữa đứng không vững, lớn tiếng gào thét: "Thế sao huynh không ngăn cản ông ấy, để cho ông ấy đi chết a!"
"Nếu như là người của Tróc Quỷ Liên Minh cùng nhau chịu chết, đệ nguyện ý sống một mình sao? Cho dù đệ nguyện ý, đó cũng là sự lựa chọn của đệ, sư phụ có lựa chọn của mình, ta có thể cưỡng bách sao?"
Diệp Thiếu Dương tim như bị dao cắt, cụt hứng buông hắn ra, ngồi dưới đất, si ngốc nhìn bóng người bay tới bay lui bầu trời, phí công tìm kiếm thân ảnh của Thanh Vân Tử.
Hắn hiểu cách làm của Thanh Vân Tử, đến bước này rồi, cái nhìn đối với chuyện sinh tử thực sự rất bình thản, hơn nữa Thanh Vân Tử đã sớm có ý muốn đi luân hồi, năm đó khi mới vừa chết cũng vậy, là do bản thân hắn ép buộc ông phải lưu lại.
Thanh Vân Tử tuy rằng lưu lại, nhưng vẫn luôn có ý muốn đi luân hồi, đối với bất cứ chuyện gì trong Tam giới đều không có hứng thú, thật vất vả tìm được Tu La giới cùng thế vô tranh này, ẩn tu gần hai mươi năm, hiện tại đây không khác gì thiên đường sau cùng đã mất, hắn muốn tồn vong cùng mọi người, cùng đi luân hồi, Diệp Thiếu Dương đối với lần này hoàn toàn có thể lý giải, hắn chỉ là buồn bã vì sau này sẽ không còn được gặp lại sư phụ.
Hơn nữa, lực luân hồi của Thanh Châu đỉnh trực tiếp liên thông lục đạo luân hồi, nhưng sau khi đi vào sẽ đi tới con đường nào, chắc là ngẫu nhiên.
Diệp Thiếu Dương có chút lo lắng kết quả luân hồi của Thanh Vân Tử, nhưng lại nghĩ, Thanh Vân Tử sinh tiền quảng kết thiện duyên, âm đức trạch pha, có thể trong u minh tự có sắp xếp, sẽ có kết cục tốt, không, phải nói là bắt đầu tốt.
Lập tức hít sâu một hơi đứng lên, lau nước mắt, nói: "Huynh nói đi, hiện tại phải làm sao."
Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe thấy oanh một tiếng nổ, là tiếng động khi thủy triều vỗ lên trên vách đá, hai người nhìn lại theo tiếng động, chỉ thấy trận, ở phía trên đánh thủng một động, máu loãng ùa vào, hòa tan mấy đảo nhỏ chỗ thấp nhất.
Máu loãng càng rót vào càng nhiều, sau khi lá chắn bị đánh lủng một chỗ hổng, nhanh chóng sụp xuống, chư đảo Tu La giới mất đi bảo hộ sau cùng.
Cũng trong quá trình này, chiến đấu phát sinh ở phía trên khung đính cũng tiến vào hối cuối.
Đầu chết hết... Có lẽ bị hút vào trong Thanh Châu đỉnh, đi luân hồi.
Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong nội tâm đều kích động, trận chiến này Tu La giới chư thần toàn quân bị diệt, bọn họ không thể chiến thắng lực lượng tuyệt đối, nhưng bọn hắn đã mạnh mẽ bảo vệ vinh quang của bọn họ, một trận chiến vừa thảm liệt mà vừa bi tráng, chắc chắn đi vào sử sách.
Vô Cực Quỷ Vương cuối cùng cũng dọn dẹp toàn bộ đối thủ, thu Thanh Châu đỉnh vào, thần tình lặng im đứng ở giữa không trung, những thủ hạ kia của y, Thái Âm sơn âm binh và cương thi, bao vây quanh hòn đảo sau cùng Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương đang đứng, nhưng không có mệnh lệnh được tiến lên một bước, vì vậy đứng tại chỗ đợi mệnh chứ không tấn công.
Vô Cực Quỷ Vương quan sát hai người, thần sắc có chút thương cảm mà nói rằng: "Sao phải làm như vậy..."
Tiếp theo lại quay đầu nhìn Minh Hà bốc lên huyết lãng, nói rằng: "Minh Hà Lão Tổ, ngươi còn không đi ra?"
Hắn nói xong không lâu sau, sóng nước tụ hợp, sau đó một cột nước bay lên trời, lên tới độ cao ngang ngửa Vô Cực Quỷ Vương, sau đó đầu sóng phân chia ra, từ chính giữa có một người đi ra.
Đạo Phong và Diệp Thiếu Dương cũng không nhịn được đưa mắt nhìn.
Tuy rằng người nọ đi ra từ trong huyết lãng, nhưng trên người không nhiễm chút bụi.
Lúc nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương thoáng cái giật mình, trong tưởng tượng của hắn, Minh Hà Lão Tổ, có một chữ "Tổ", trong đầu vẫn nghĩ hắn sẽ giống như Huyền Minh Nhị Lão các kiểu trong phim cổ trang thường thấy, lão đầu râu bạc vẻ mặt tà ác, kết quả... lại là một bạch y công tử phong thái nhẹ nhàng!
Khuôn mặt không được coi là đẹp trai, thế nhưng anh khí vô cùng, thuộc mẫu nếu như là muội tử vừa nhìn sẽ thích, nhìn qua chừng ba mươi tuổi, trang phục đại khái là Hán triều, tóc dài dùng một sợi dây tơ màu đỏ thắt thành bím đuôi ngựa ở sau ót, cầm trong tay một thanh ngọc như ý, Điều duy nhất không giống với người thường là, ở bên cạnh hắn, có chừng mười giọt máu lớn chừng trái nhãn, lấy thân thể hắn làm trung tâm, dựa theo quy luật nào đó chậm rãi xoay tròn, thật giống như vệ tỉnh xoay vòng quanh hằng tỉnh.
Chỉ là hình tượng này của hắn khiến Diệp Thiếu Dương mở rộng tầm mắt, đã nói rõ là Minh Hà Lão Tổ, kết quả là một công tử ca?
"Chúc mừng lão tổ." Vô Cực Quỷ Vương cũng nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Minh Hà Lão Tổ duỗi người, tiếp theo khom người thở dài đối với Vô Cực Quỷ Vương,"Đa tạ Quỷ Vương."
"Lấy lại được tự do cảm giác thế nào?"
"Đã sớm chờ đợi ngày này." Minh Hà Lão Tổ biểu hiện tao nhã, nhưng trong thần sắc cũng là không che giấu được vui sướng, giang hai cánh tay, hấp thu linh khí trong không khí bốn phía, gương mặt say sưa.
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, tâm tình cũng có chút phức tạp, Vô Cực Quỷ Vương dù sao đã thành công, từ nay về sau, địch nhân của mình lại thêm một người, một cường giả cực kỳ nhất lưu.