Chương 3430: Tu La Giới Bị Diệt (3)
Chương 3430: Tu La Giới Bị Diệt (3)Chương 3430: Tu La Giới Bị Diệt (3)
Trong huyết lãng, không ngừng có sinh linh bay lên, tất cả đều là hình người thô kệch do máu loãng hình thành, số lượng nhiều, chắc cũng hàng vạn, cả đám hoan hô, cười lớn, chúc mừng tự do không dễ có, sau cùng toàn bộ quỳ phía sau hắn.
"Chúc mừng Thánh tổ trở về Tam giới!"
"Thánh tổ công cái thiên địa, nhất thống Tam giới!"
Tiếng tung hô vang dội như sóng triều.
Nghe bốn chữ "Nhất thống tam giới", Tuyết Ma và đám người Hữu Quân trao đổi với nhau một ánh mắt, có chút lo lắng cũng có chút bất đắc dĩ.
Minh Hà Lão Tổ khoát khoát tay, để cho thủ hạ đều im lặng, nhìn Vô Cực Quỷ Vương từ trên xuống dưới, nói rằng: "Quỷ Vương muốn ta làm cái gì?"
"Thế nào mà Lão tổ lại nói ra lời này?"
"Không phải sao, ta ngươi không quen biết nhau, tại sao ngươi muốn cứu ta hết lần này đến lần khác, không thể là Quỷ vương thiện tâm phát tác chứ."
Vô Cực Quỷ Vương cười với hắn,"Ta ngươi ngày sau còn có thời gian qua lại, bây giờ nói cái này, không phải là quá sớm sao?"
Minh Hà Lão Tổ còn chưa mở miệng, đột nhiên một người từ phía sau Vô Cực Quỷ Vương cất bước đi tới, chắp tay hành lễ với Minh Hà Lão Tổ, nói rằng: "Chúc mừng Lão tổ."
"Ngươi là ai?" Minh Hà Lão Tổ dùng một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá hắn.
"Ta là Mộ Hàn, chính là Thi Vương của Thiên Khí Sơn Linh Giới, ta nắm trong tay thi tộc Thiên Khí Sơn, Quỷ Vương nắm Thái Âm sơn thậm chí toàn bộ Quỷ Vực, còn Lão tổ ngươi là Minh Hà vua của huyết tộc, ba người chúng ta liên thủ, Tam giới dễ như trở bàn tay!"
Hắn nói dõng dạc, nhưng Minh Hà Lão Tổ tựa hồ không bị hắn đả động, nhẹ nhàng cười, ánh mắt dời xuống, rơi vào trên mặt Đạo Phong, nói rằng: "Ta nhớ ngươi, nếu không phải ngươi, lần trước ta đã có thể giải khai phong ấn đi ra, nhưng ta không trách ngươi."
Hắn dừng lại một chút, nói tiếp: "Hôm nay ta đi ra, Tam giới chung quy đều là của ta, ngươi có pháp lực ngang dọc Tam giới, vì sao không đầu nhân môn ha Ủa †a_ ùng chìind xuân thú vĩnh hằng2" "Ngươi thôi ngay đi! Loại người như ngươi, đến làm cơm cho Tróc Quỷ Liên Minh ta cũng không cần!" Diệp Thiếu Dương giận dữ mắng, nội tâm lại cảm thấy buồn cười, Minh Hà Lão Tổ này rõ ràng là mới vừa xuất sơn, không biết gì về tình hình, tìm ai không tìm, lại muốn thu nạp Đạo Phong, đến Vô Cực Quỷ Vương cũng không dám có ý niệm này.
"Hơn nữa, ngươi nói cái gì nhất thống Tam giới, ngươi có hỏi qua vị bên cạnh ngươi chưa?"
Diệp Thiếu Dương xoay người hướng về phía Vô Cực Quỷ Vương nói: "Ngươi nghe thấy rồi chứ, mục tiêu của người ta là muốn nhất thống Tam giới, không có chuyện của ngươi, hay là hai ngươi trước tiên thương lượng coi ai làm lão đại ai làm lão nhị đi ha?"
Vô Cực Quỷ Vương biết hắn đang gây xích mích, không để ý tới, hỏi Đạo Phong: "Các ngươi vì sao còn không đi, chỉ còn hai người các ngươi, lẽ nào có thể nghịch thiên được sao?"
Minh Hà Lão Tổ nói: "Hai người bọn hắn không đi, tất nhiên là muốn bàn điều kiện, vì vậy ta mới có câu hỏi vừa rồi."
Vô Cực Quỷ Vương nói: "Ngươi mới vừa xuất sơn, không tìm hiểu tình huống, hai người này là hai cục xương khó nhai nhất trong Tam giới, ngay cả nước sông Hoàng Hà có chảy ngược, bọn họ cũng tuyệt đối không có khả năng hợp tác."
Y hướng mặt về phía Đạo Phong "Cho nên, ta muốn biết vì sao ngươi còn lưu lại đây?"
"Tặng ngươi một phần đại lễ, có muốn hay không."
Vô Cực Quỷ Vương nghiêm túc nhìn hắn, muốn đoán thấu ý nghĩ của hắn, nói: "Nếu như ngươi chết, đối với ta chính là lễ vật tốt nhất."
"Phần đại lễ này, tuyệt đối quan trọng hơn so với ta." Hắn vỗ vỗ Kinh Châu Đỉnh bên cạnh, nói: "Muốn không?"
Ánh mắt Vô Cực Quỷ Vương và Minh Hà Lão Tổ đều rơi lên trên Kinh Châu Đỉnh.
Một trong cửu đỉnh, thiên hạ thần khí, ai không muốn, chớ đừng nói chi là Vô Cực Quỷ Vương trước đây không lâu mới vừa luyện hóa Thanh Châu đỉnh, thu hoạch lực luân hồi, càng nếm thêm được ngon ngọt, y phát động đại chiến nhằm vào Tu La giới, cũng chưa hẳn là không có ý muốn cướp lấy Kinh Châu Đỉnh... Lúc này cười nói: "Toàn bộ Tu La giới đều bị diệt, Kinh Châu Đỉnh là vật trong túi của ta, cần ngươi tới tặng sao?"
"Vậy ngươi qua đây lấy đi."
Đạo Phong hai tay ôm lấy Kinh Châu Đỉnh, trực tiếp nhấc lên, đại đỉnh dựa vào tu vi hắn thâm hậu mà làm được. Hắn bay thẳng đến một hướng khác rồi xông ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc, cũng đuổi theo sát.
Âm binh vòng ngoài lập tức vây lại, nhưng đâu chống đỡ được hai người bọn họ liên thủ, còn chưa sờ được bóng người đã chết liền một tảng lớn, hai người lao ra khỏi vòng vây, dùng tốc độ cao nhất chạy như bay.
"Đi đâu a!" Diệp Thiếu Dương hỏi, hắn thi triển lăng không bộ đến mức tận cùng mới có thể miễn cưỡng đuổi kịp hắn.
"Ở đây không chỉ có một lối ra, đi Vô Lượng giới!"
"Sặc? Đi đến đó làm gì, nơi đó không phải là cũng bị Quỷ Vương khống chế sao."
"Theo ta đi là được, nói nhảm nhiều quá."
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, Vô Cực Quỷ Vương đã tự mình đuổi tới, phía sau là Minh Hà Lão Tổ theo sát.
"Bọn họ đuổi tới rồi! Tự mình đuổi theo!" Diệp Thiếu Dương nhắc nhở.
"Biết, chính là muốn bọn họ đuổi theo."
Kết quả vọt không bao xa, đột nhiên một đạo kim sắc lôi quang phóng lên cao, ngăn trở hai người, nhưng sau tiếng sấm, kim quang cũng không tiêu thất, không ngừng có thứ như lôi điện hiện lên, vô số đạo lôi quang chồng chéo lên nhau, nhìn sơ qua giống như là cành cây giăng khắp nơi, nhốt hai vị đại lão vào chính giữa.
Nhưng hai người này thực lực hạng nào, chỉ trong nháy mắt đã đập nát toàn bộ ràng buộc, kim sắc thiểm điện này toàn bộ như băng trụ gãy ra rơi leng keng xuống đất, hai vị đại lão lần thứ hai đứng dậy đuổi kịp, nhưng kinh qua một lần dừng lại như thế, khoảng cách của song phương thoáng cái kéo ra không ít.
Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, kim sắc lôi điện đây cũng không biết là pháp thuật gì, nhưng hiển nhiên là Đạo Phong đã bố trí từ trước, nguyên lai hắn đã sớm lên kế hoạch rồi..."Này, rốt cuộc chúng ta phải làm gì?"
"Bảo hộ Kinh Châu Đỉnh." Đạo Phong nói,"Ta muốn đỉnh kia."
Diệp Thiếu Dương ngây ra một lúc nói: "Vậy sao trước kia huynh không tranh thủ lúc loạn lạc mà mang đi?"
Hỏi xong không đợi Đạo Phong trả lời hắn liền hiểu ra: Kinh Châu Đỉnh là thông đạo lớn nhất liên thông Tu La giới chư đảo với không gian khác, ban nấy đoàn người bị nhốt ở trên đảo, cần dùng nó mới có thể đào tẩu, Đỉnh còn đang bày ở đây, chẳng khác nào đưa cho Vô Cực Quỷ Vương. Cho nên Đạo Phong mới ở lại.
"Nhưng mà chúng ta chạy đi nơi nào a, bọn họ nhất định sẽ đuổi theo không tha." Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nghĩ đến một chủ ý,"Hay là chúng ta mang theo đại đỉnh này vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ?"
"Như vậy bức tranh sẽ thuộc về người ta, cuộn bức tranh lại, đời này chúng ta cũng đừng hòng đi ra."
"Bà mẹ, cũng phải ha, vậy chúng ta đi đâu?"
Đạo Phong sắp phiền đến chết, đơn giản câm miệng không để ý tới hắn.
Sau cùng đi tới phía trước một con suối, Đạo Phong vừa đâm đầu đi vào, Diệp Thiếu Dương cũng đi theo, sau khi đi vào tự nhiên có một hấp lực dẫn dắt bay về phía trước, rất nhanh trước mắt sáng ngời, ngoi lên từ trong một giếng nước, Diệp Thiếu Dương nhìn trái nhìn phải, bầu trời có màu vàng cam, chiếu sáng gò núi và tùng lâm bốn phía, rất có cảm giác trời thu cánh đồng cỏ bao la bát ngát.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn là biết nơi này là Vô Lượng Giới, hỏi vội Đạo Phong: "Bây giờ đi đâu, nếu cứ chạy như vậy, cho dù là chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị đuổi theo!