Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3424 - Chương 3431: Tịch Diệt (1)

Chương 3431: Tịch Diệt (1) Chương 3431: Tịch Diệt (1)Chương 3431: Tịch Diệt (1)

Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn là biết nơi này là Vô Lượng Giới, hỏi vội Đạo Phong: "Bây giờ đi đâu, nếu cứ chạy như vậy, cho dù là chạy đến chân trời góc biển cũng sẽ bị đuổi theo!

"Có một chỗ, có thể thoát khỏi bọn họ."

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, Đạo Phong đã tiếp tục khiêng đỉnh chạy đi, hắn không thể làm gì khác hơn là chạy theo sau.

Xuyên qua Pháp Giác Tự, đi thêm về phía trước, Diệp Thiếu Dương nhớ tới con đường từng đi qua này, thoáng cái hiểu được, quả nhiên không bao lâu bọn họ đi tới trước thông đạo quen thuộc kia, sau khi đi vào đã đến Linh giới —— Vô Sắc Thiên và Thái Hư Hóa Cảnh.

Chích xác, tựa hồ chỉ có ở đây mới có thể ngăn trở hai vị siêu cấp đại lão kia.

Hai người bắt đầu tới gần phương hướng Tu Di Sơn.

Trong lúc quay đầu lại, quả nhiên Vô Cực Quỷ Vương và Minh Hà Lão Tổ đều đang đuổi tới, Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực,"Kinh Châu Đỉnh đối với bọn họ quan trọng như vậy sao? Kiên quyết truy đuổi không tha."

"Rất quan trọng, nhưng quan trọng nhất là... y không muốn để ta có được nó.

Diệp Thiếu Dương lập tức bừng tỉnh, Vô Cực Quỷ Vương bản thân tế luyện Thanh Châu đỉnh, thu hoạch lực luân hồi, y lo lắng Kinh Châu Đỉnh rơi vào trong tay Đạo Phong, cũng sẽ khiến hắn như hổ thêm cánh, càng khó đối phó.

Tới gần Tu Di Sơn, những gì Diệp Thiếu Dương từng trải qua trước kia một lần nữa xuất hiện, những chư thần cường đại như sóng lớn đập tới.

Đến nơi này, đến Đạo Phong cũng không chống cự được nữa, hai người dựa vào nhau, khó khăn đi về phía trước.

"Còn muốn thế nào nữa? Đi thẳng lên trên núi?" Diệp Thiếu Dương nhắc nhở hắn,"Chúng ta không thể lên núi, đệ từng thử rồi, căn bản không chịu nổi, phỏng chừng huynh cũng không chịu nổi."

"Tại sao phải lên núi?" Đạo Phong có vẻ không tập trung, lơ đãng hỏi.

"Hử?"

"Ở đây vụ khí mông lung, phía trước vụ khí càng lớn hơn nữa, đi vào đó có thể che khuất thân hình, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không xông tới được, chúng ta có thể đi vòng qua bên kia, sau đó trở lại nhân gian..." Hóa ra đây mới là kế hoạch của hắn! Hơn nữa nghe cũng có vẻ không tệ. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút, nói: "Lỡ như bọn họ đuổi tới nhân gian thì sao?"

"Nên chúng ta đang tìm chỗ để trốn đây."

Đạo Phong nói,"Yên tâm đi, Quỷ Vương hiện tại cho dù có thể đi nhân gian, cũng sẽ không khai chiến đối với nhân gian. Y có điều cố ky, chuyện Nhân thần quan không giải quyết được, chắc là y sẽ không toàn diện khai chiến, hơn nữa, y cùng trượng phu cũng cần ma hợp."

"Trượng phu?"

"Minh Hà Lão Tổ a."

Diệp Thiếu Dương than thở: "Huynh không nên nói như vậy được không, dù sao dáng dấp của y vẫn là Lãnh Ngọc, ta vừa nhìn thấy y... liền có chút cảm giác nói không ra lời." Diệp Thiếu Dương ra sức đánh nát một đợt sóng lớn, nói rằng,"Đương nhiên, hiện tại Lãnh Ngọc thực sự đang ở bên cạnh ta, vậy là tốt hơn nhiều rồi."

Đạo Phong trề môi một cái, vừa lúc một đầu sóng đánh tới, hắn cũng không nói gì thêm.

Diệp Thiếu Dương thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn, phát hiện Vô Cực Quỷ Vương đã thong thả đi lại ở trong biển mây, ứng phó từng đợt lại từng đợt sóng lớn. Minh Hà Lão Tổ ở sau lưng y cách đó không xa, tình hình cũng giống như vậy.

Diệp Thiếu Dương lúc này đã an tâm, quay đầu lại hô: "Ta còn thực sự nghĩ rằng ngươi là vô địch rồi chứ!"

Vô Cực Quỷ Vương liếc xéo hắn, nói: "Các ngươi không chạy thoát được đâu."

"Thử xem nào!"

Hai người tiếp tục khó khăn đi về phía trước, Diệp Thiếu Dương quan sát phát hiện, mặc dù là hai người, thế nhưng khi gặp sóng cũng là một lần hai con sóng tới, cho nên rất công bình, trước kia Diệp Thiếu Dương còn từng nghĩ sẽ mang theo rất nhiều người cùng nhau sấm sơn, muốn tập hợp lực của mọi người cùng nhau chia sẻ, sẽ làm giảm độ khó của sấm sơn, hiện tại xem ra ý tưởng này đã bị hãng rồi. Nghĩ lại như vậy cũng tốt, bằng không nếu như Vô Cực Quỷ Vương kéo hết toàn bộ thủ hạ tới, chẳng phải là càng thêm dễ leo lên Tu Di Sơn.

Lúc này đây, hai người kiên quyết đi tới chân núi, ở đây sương mù dày đặc, ngoại trừ đối diện vì trên núi có ánh sáng có thể nhìn thấy sơn ảnh, còn lại không nhìn thấy cái gì hết. "Không được cũng chịu hết nổi rồi." Diệp Thiếu Dương hữu khí vô lực, hắn thực sự sắp chống đỡ đến cực hạn.

Hai người bắt đầu di động về bên sườn trái.

Sóng lớn bên cạnh cũng theo tới, nói chung thế tiến công không chỗ nào không có mặt.

Cũng may Tu Di Sơn đất đai cực kỳ rộng lớn, nếu chỉ có hai truy binh, cho dù hai người này nhận ra kế hoạch của bọn họ, trên cơ bản cũng là không có cách nào để chắc chắn tìm ra bọn họ, Đạo Phong vẫn là giao Kinh Châu Đỉnh cho Diệp Thiếu Dương, sau đó bản thân dùng thuật huyễn hóa ra tới một cái giống nhau như đúc, vác lên vai đi trước, như vậy lỡ như bị Vô Cực Quỷ Vương phát hiện, cũng có thể dẫn dụ hắn rời di.

Kinh Châu Đỉnh đến tay, cả vật thể lạnh lẽo, sau khi quán nhập pháp lực sẽ có một cảm giác rất kỳ quái, tựa như trong lòng không phải đang ôm đại đỉnh, mà là một cỗ năng lượng thể thần bí khiến người ta không đoán ra được. Cảm giác này... thật giống như sinh vật nho nhỏ bị nhốt trong mật sáp, có thể nhìn thấy thế nhưng vĩnh viễn không thấy rõ.

Điều quan trọng nhất là ôm đại đỉnh vào trong ngực cũng không cảm thấy nặng chút nào, chỉ là ít nhất phải có một tay cầm lấy, làm phép bất biến, Diệp Thiếu Dương thiếu chút nữa bị một ngọn sóng lớn mang hình hài Lữ Thuần Dương cuốn đi.

"Lữ tổ, ngươi thật sự muốn lấy mạng à!"

Diệp Thiếu Dương chửi rủa một câu, nhanh chóng cách xa Tu Di Sơn, lực độ công kích cũng nhỏ xuống, đợi đến khi có thể thấy rõ bốn phía, hắn không thấy Vô Cực Quỷ Vương hoặc Minh Hà Lão Tổ, Đạo Phong cũng không thấy đâu, vội bước đi như bay rời khỏi nơi này, sau một thời gian ngắn về tới Vô Lượng Giới, hắn lo lắng Vô Cực Quỷ Vương sẽ chờ mình ở lối vào không gian đi thông Quỷ Vực, vì vậy đi qua mật đạo trước kia được Từ Văn Trường dẫn theo, cuối cùng cũng về tới Quỷ Vực, đi tới phụ cận Phong đô thành.

Trên bầu trời âm ty vẫn có mấy tà vật quơ liêm đao đang đi dạo khắp nơi, nhìn không khí cả tòa thành thật trầm lặng.

Sau đó Diệp Thiếu Dương cảm thấy bản thân mình dùng từ có vấn đề, Phong đô thành vốn là âm ty đô thành, là địa phương tử hồn đi tới, cho dù không bị Thái Âm sơn khống chế cũng là tử khí trầm trầm.

Kỳ thực điều mình muốn biểu đạt chính là... được rồi, không tìm được từ thích hợp.

Diệp Thiếu Dương vòng vèo đi tới, cách xa Âm ty, sau đó mở hư khâng. xvuvên aua đến nhân dian. Vừa đến nhân gian, đột nhiên cảm giác hai tay có sức nặng ngàn cân, nhất thời không đề phòng, trực tiếp bị té lăn trên đất, là do Kinh Châu Đỉnh trong tay, trong khoảnh khắc trở lại nhân gian, Kinh Châu Đỉnh đã khôi phục kích thước bình thường, trọng lượng cũng khôi phục lại, loảng xoảng đặt ngồi dưới đất.

Diệp Thiếu Dương nhìn con vật khổng lồ trước mặt này, cảm thấy mình cực kỳ may mắn vì sau khi thoát ra không khiêng Kinh Châu Đỉnh trên vai, nếu không hẳn là đã bị đè chết.

Vậy mình đại khái sẽ là pháp sư chết tức tưởi nhất từ trước tới nay...

Nghĩ đến cái chết, Diệp Thiếu Dương lại nhớ tới sư phụ và Tiểu Mã, không khỏi vì vậy mà sầu bi.

Một lần chiến đấu, mất đi hai thân nhân, đây là điều trước đó Diệp Thiếu Dương không dự liệu được. Không riêng như vậy, lần chiến đấu này kết quả cũng khiến hắn khó có thể tiếp thu.

Tu La giới tồn tại ngàn vạn năm, cứ vậy mà không còn nữa.

Chuẩn Đề Đạo Nhân, Lôi Chấn Tử, Hoàng Long Động Chủ, Bạch Tố Trinh... trên trăm cường giả tu hành chỉ một trận chiến này đều mất hết, quả thực làm cho người ta hoảng sợ đến cực điểm.

Trước kia là Hiên Viên sơn, hôm nay là Tu La giới, hai đại hóa ngoại thánh cảnh liên tiếp rơi vào tay giặc, tiếp theo sẽ phải làm sao?
Bình Luận (0)
Comment