Chương 3435: Trở Lại Tu Di Sơn (2)
Chương 3435: Trở Lại Tu Di Sơn (2)Chương 3435: Trở Lại Tu Di Sơn (2)
Diệp Thiếu Dương nhìn những vị thần nơi sóng dữ, chỉ cao giọng kêu to, nhưng căn bản không ai để ý đến hắn.
"Sư tổ, chưa chắc con là nhân thần quan, dù sao con không cảm thấy mình là..."
"Câm miệng!"
Sau cùng cuối cùng cũng nhìn thấy Tu Di Sơn, Diệp Thiếu Dương cũng mệt mỏi hết sức, chỉ có thể cắn răng kiên trì. Lần này hắn chống đỡ lâu hơn một chút, vượt qua đến dưới chân núi, thực sự không được nữa, dùng thân thể mình chống đỡ một cơn sóng, ra sức đẩy Trần Hiểu Húc đi tới, bản thân hầu như hôn mê ở trong nước, bị sóng nước xô ra bên ngoài.
Đám người Tứ Bảo người nhanh chóng đi kéo hắn về, thấy hắn không có việc gì, hỏi Trần Hiểu Húc thế nào.
"Lên núi rồi, không biết."
Đoàn người cùng đưa mắt nhìn sang, ngoại trừ một mảnh vân vụ trắng xóa, cũng nhìn không thấy cái gì.
Trần Hiểu Húc cũng mở to hai mắt, sau khi lên núi, trở lực trước kia lập tức biến mất, đưa mắt nhìn lại, nơi này là một thế giới kỳ diệu biết bao!
Ban nãy nhìn từ bên ngoài, ở đây tựa hồ chỉ là một ngọn núi xanh thông thường, nhưng thực sự lên tới rồi, cảm giác giống như là đã đến một thời không khác.
Trên núi này tất cả đều là cây cối cao to, từ cành lá đến thân cây tất cả đều ánh lên một loại quang mang màu đồng cổ, hơn nữa những loại cây này cũng đều là chưa thấy nhìn thấy ở nhân gian, giữa tùng lâm bay múa vô số quang cầu tựa như tỉnh phách vậy, kích cỡ nào cũng có, lớn có lớn như nắm tay, nhỏ thì nhỏ tựa như con ruồi, có một số đứng ở trên cây, một ít bay múa khắp nơi trên không trung.
Trần Hiểu Húc không nhịn được đưa tay đụng vào một cái, kết quả đồ vật nho nhỏ này tựa hồ có ý thức tự chủ, lập tức bay đi.
Cảm giác này tựa như đã đến thế giới mộng ảo rồi...
Trần Hiểu Húc quay đầu nhìn lại, dưới chân núi bị vụ khí che khuất, đã không thấy Diệp Thiếu Dương đâu, hắn suy nghĩ một chút, cứ tiếp tục đi. lên núi
Không có đường đi, thế nhưng khoảng cách trong rừng cây rất lớn, trên mặt đất chất đầy lá rụng, đạp lên như đang bước đi trên nhung thiên na Trần Hiểu Húc hít sâu một hơi, vận khí nhận biết một chút, trong lòng cả kinh, linh khí trên núi này lại có thể nồng nặc đến mức này! Ít nhất là hơn gấp mười lần nhân gian, không, thậm chí gấp trăm lần!
Không hổ là Tu Di Sơn a...
Trần Hiểu Húc ôm thêm tâm thế kính nể và sùng kính đi dọc theo đường lên sơn, tự mình tính nhẩm thời gian, leo lên chừng hai mươi phút, đến đỉnh núi rồi, sau đó... thấy được một chiếc chung, sai, là một chiếc đỉnh, trông rất giống Thanh Châu đỉnh, Kinh Châu Đỉnh các loại, Trần Hiểu Húc ngửa đầu nhìn, lập tức cảm nhận được một loại cảm giác tang thương uy nghiêm, nội tâm suy đoán chỉ sợ đây cũng là một trong cửu đỉnh, chỉ không biết là đỉnh nào.
Trần Hiểu Húc đi tới trên dưới quan sát, chỉ thấy trên cự đỉnh này cũng có rất nhiều văn tự, nhưng chữ quá nhỏ, hắn muốn đọc cũng không được, căn bản không nhìn rõ, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.
Nghĩ đến đại đỉnh này đặt ở chính giữa đỉnh núi Tu Di Sơn, nhất định là có nguyên nhân, thế nhưng Trần Hiểu Húc dạo vòng quanh bốn phía một vòng, ngoại trừ đại đỉnh này, trên núi này lại không có gì cả.
Trần Hiểu Húc ngây người nửa ngày, chỉ có thể lại nhớ tới phía dưới đại đỉnh, tỉ mỉ kiểm tra, vẫn là không có phát hiện gì, Vì vậy tung người bay đến đi miệng đỉnh, thấy trong đỉnh là trống không, dưới đáy tựa hồ có khắc đồ án gì, thẳng thắn nhảy xuống nhìn xem rốt cuộc thế nào.
Giữa đáy đại đỉnh có khắc một ít đồ án, lượn thành một vòng, ở giữa có khí tức hai màu đen trắng, lượn lờ vòng quanh, tựa hồ như phía dưới có một lỗ thông hơi.
Trần Hiểu Húc trong lòng kinh ngạc, nhìn lại những đồ án này, như là chữ triện, nhưng viết vô cùng giản lược, hoặc như là ký hiệu nào đó.
Chẳng lẽ là quái tượng?
Trần Hiểu Húc bội cảm huyền diệu, không khỏi đưa tay chạm đến những ký hiệu đồ án này, đột nhiên, những ký hiệu này tất cả đều sáng lên, phát ra ánh sáng màu tím và màu vàng, ở trên không trung cuộn thành một vòng, bao vây toàn thân mình lại.
Không biết vì sao, Trần Hiểu Húc cảm giác những ánh sáng này đang kỹ lưỡng quan sát bản thân, để cho hắn không nhịn được nghĩ đến những máy quét kiểm tra trước khi lên tàu điện hay máy bay, trong lúc nhất thời sững sờ ở tại chỗ không biết làm gì cho đúng. Hai khí vang tím "quét kiểm" "một hồi, bắt đầu quấn lấy hắn, trên dưới di động, từ từ tản mát ra, che khuất tầm nhìn.
Cñna không biết aua ban lâu Trần Hiểu Húc chøữt† điât†t mình mât eái hình như từ trong giấc mộng giựt mình tỉnh lại, đưa mắt nhìn, mình đã không còn trong đỉnh nữa, mà là đang ở trong một mảnh miếu thờ rách nát, bản thân trôi ở giữa không trung, có thể thấy toàn cảnh miếu thờ, nhưng thấy trên mặt đất đá xanh bể nứt, cỏ dại mọc thành bụi, ngói tàn nhà nát, một quang cảnh rất thê thảm.
Ở mảnh đất trống trước mặt Đại Hùng bảo điện, có nam nữ lão ấu hơn mười người đứng ở trong sân, trong tay đều bưng chén, mỗi người mang một sắc thái, mắt trừng trừng nhìn Đại Hùng bảo điện.
Trong đó có hai người đang nói chuyện, Trần Hiểu Húc nghe xong một hồi thì hiểu, hóa ra đây là thời đại chiến tranh (không biết niên đại nào), lại gặp phải thiên tai, nạn dân khắp nơi trên đất, Pháp Chứng thiền sư phương trượng chùa này hoá duyên cầu thi khắp nơi, mỗi ngày phát cháo ở chỗ này, cứu tế nạn dân phụ cận, những người này chính là nạn dân phụ cận đến ăn cháo.
Vì vậy Trần Hiểu Húc và những nạn dân này cùng nhau chờ, một lát sau, bên trong mang ra một nồi to, mấy hòa thượng gọi mọi người tới lĩnh cháo, có nạn dân đánh giá bảo hôm nay sao cháo loãng hơn chút, mấy hòa thượng nói trong miếu cũng nghèo rớt mồng tơi, ngay cả bọn họ hiện tại mỗi ngày cũng chỉ ăn cháo như vậy để sống qua ngày. .
Sau khi phát cháo xong, những nạn dân có người nói lời cảm tạ rồi hạ sơn, có người trực tiếp đi tới trước mấy gian phòng đổ nát để nghỉ ngơi, mấy hòa thượng ăn cháo còn dư lại, trong đó không khỏi lẫn theo một ít oán giận.
"Mới vừa rồi sư tổ muốn làm người lương thiện, thì tự hắn đi làm là được, tội gì lôi kéo những người chúng ta đi cùng nhau, danh tiếng thì bị hắn tranh mất còn chúng ta thì cùng nhau ăn mớ cháo heo này..."
Mấy tiểu sa di nhỏ giọng phụ họa theo, lúc này một người hơi lớn tuổi trong đó tằng hắng một cái, nói rằng: "Bản thân Phương trượng cũng ăn cái này mà."
Một câu nói nói ra khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không lên tiếng.
Đúng lúc này, từ Đại Hùng bảo điện có một hòa thượng đi ra gõ chung, có mấy tăng nhân từ các viện và trong sương phòng đi ra, tổng cộng bốn năm mươi người —— Trần Hiểu Húc nhìn thấy miếu thờ này mặc dù rách nát, nhưng diện tích quy mô vẫn rất lớn, nói rõ trước kia cũng đã từng phồn vinh, có nhiều tăng nhân như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Sau khi người đến đông đủ, một lão hòa thượng trong Đại Hùng bảo điện chậm rãi đi tới, áo cà sa cũ trên người rách nát như khăn tắm, nhìn qua mặt của lão hòa thượng này giống như là những hình ảnh bị làm mờ trong clip, hoặc có thể nói như ảnh bị nhòe, chỉ có thể đại thể nhìn thấy đường viền ngũ quan.