Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3432 - Chương 3439: Chư Tướng Toàn Vô (3)

Chương 3439: Chư Tướng Toàn Vô (3) Chương 3439: Chư Tướng Toàn Vô (3)Chương 3439: Chư Tướng Toàn Vô (3)

Trần Hiểu Húc lắng nghe đến hết, hắn đã hiểu rõ thân phận người này, chính là Phong Đô đại đế, nghĩ thầm đây sợ là "Tiêu Nhị hội" mười năm một lần, phàm là có chút tuệ căn, đều sẽ hoàn toàn tỉnh ngộ, trừ khử nghiệp chướng, bỏ qua những gì của kiếp trước, tiến lên phía trước đi đầu thai.

Bình thường Địa Tạng Bồ Tát phụ trách siêu độ, nhưng Đạo Phật bất đồng, những quỷ quái kia không muốn bị phật hiệu siêu độ, vì vậy sẽ chờ Tiêu Nhị hội mười năm một lần, Phong Đô đại đế giảng tọa toàn chúng, cơ hội cũng là rất trân quý.

Chỉ là... Trần Hiểu Húc không hiểu, vì sao bản thân mình lại đi tới nơi này, quay trái quay phải tìm kiếm Thạch Trung Ngọc, đã tìm ra được hắn rồi, nhưng hình ảnh biến hóa, bản thân lại trở về trên Tu Di Sơn, hết thảy đều là dáng dấp như trước.

Thạch Trung Ngọc lung đưa tay vào trong tay áo, cười nói với hắn: "Thế nào? Xem xong đã hiểu chưa?"

"Đó là Phong Đô đại đế đang tiến hành Tiêu Nhị Hội, siêu độ ác quỷ, lẽ nào... Ta đã từng ở trong Uổng Tử Thành?"

"Đương nhiên."

"Chỉ là ở đó nhân số đông đảo, không biết người nào là ta?"

Thạch Trung Ngọc cười to"Ngươi nha, đầu óc bã đậu, người giảng kinh kia chính là ngươi đó!"

Trần Hiểu Húc như bị sét đánh, qua hơn nửa ngày, run giọng nói rằng: "Tiền bối không nên nói giỡn như vậy."

"Ai đùa giỡn với ngươi, trong Cửu khê dưới Phong thần đài này, có thể chiếu rọi ra kiếp trước kiếp này của người ta nhất, so với Nghiệt kính đài kia của Âm ty còn hơn gấp trăm lần, những gì ngươi đã thấy, đó là kiếp trước luân hồi chính ngươi một mực trải qua, chứ không phải ta động tay động chân gì."

Thạch Trung Ngọc đi tới trước mặt hắn, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt hắn, nói rằng: "Người ngươi mặc dù ở Minh Vương điện, nhưng một luồng thần hồn vẫn luôn lịch lãm trong luân hồi, tu hành ngàn kiếp, chỉ vì lĩnh ngộ pháp môn sinh tử vô hạn này. Hôm nay... Ngươi đã nhớ lại chưa?"

Tại sao có thể như vậy?

Lẽ nào mình chính là linh đồng chuyển thế trong truyền thuyết nhân gian?

Trần Hiểu Húc căn bản không nhe rõ Thach Triina Naaec đang nói cái gì, cho dù nghe rõ cũng căn bản không có tỉnh lực để suy ngẫm, tim của hắn đang loạn cực kỳ, đối với chuyện mình là linh đồng chuyển thế này thực sự vô pháp tiếp thu, nhưng chứng cứ đang ở trước mắt... Đột nhiên cảm thấy trước ngực nóng lên, cúi đầu nhìn lại, là Thạch Trung Ngọc áp một bàn tay vào, lòng bàn tay hắn hiện lên kim quang, không ngừng rưới vào trong cơ thể mình một loại lực lượng thần bí.

Trần Hiểu Húc lập tức cảm thấy đầu choáng váng não căng phồng, cả người vô lực, tầm nhìn cũng mơ hồ.

"Ngươi... Rốt cuộc là ai?" Sau cùng khi ý thức đã thanh tỉnh, hắn cố hết sức hỏi.

"Ta là Hỗn Nguyên Kim Tiên trấn thủ Phong thần đài của Hạo Thiên cung này, là sơn tỉnh núi này biến thành, kết thành từ sương mai, ta tồn tại mà lại không tồn tại, ngươi ở trong Tam giới, sẽ không cách nào lý giải tồn tại của ta. Linh đồng chuyển thế, tỉnh lại đi..."

Tay hắn âm thầm dùng sức, kim quang đắp phủ hoàn toàn Trần Hiểu Húc, tựa như một vật phát sáng to lớn, một màn thần thánh mà tràn đầy hi vọng này, kết quả lại không duy trì liên tục được bao lâu, bị nhân tố nào đó cắt đứt.

"Hả?" Thạch Trung Ngọc nhìn chằm chằm Trần Hiểu Húc, quan sát hơn nửa ngày, thở dài nói: "Hóa ra ngươi còn có nghiệp chướng chưa trừ, còn sớm như vậy lại lên núi làm cái gì, thực sự là mất công uổng phí khí lực!"

Lập tức nắm Trần Hiểu Húc, cố sức ném ra ngoài, mình cũng đi vào trong núi rừng, lắc đầu nguây nguẩy đọc mấy câu thơ:

Thiên địa sinh thành Hỗn Nguyên Tiên, Tu Di Sơn hạ nhất lão viên

Lĩnh ngộ tiên thiên thập lục thuật, âm dương minh tâm ngộ thái huyền.

Luyện tựu trường sinh đa thiểu pháp, học lai biến hóa nghiễm vô biên;

Nhất nhật túng hoành bát vạn lý, bách thế luân hồi nhất chuyển niệm;

Động minh vô cực quy thái hư, tiên hữu ngã lai hậu hữu thiên.

Đọc xong, trong miệng sinh ra một tiếng cười hi hi ha ha, chui vào núi rừng không thấy đâu nữa.

Trần Hiểu Húc mơ mơ màng màng tỉnh lại, chớp mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình vẫn đang còn đang ở trong đại đỉnh, vì vậy đứng dậy, từ đại trong đỉnh nhảy xuống, xoay người lại nhìn, ngọc đài kia lẫn đại đỉnh vẫn đều là hình dáng trước kia.

Cho nên. mình chính là via na môt aiấc ở trann đá2 Tựa như ở trong giấc mộng đã trải qua điều gì?

Trong lòng Trần Hiểu Húc cảm giác rất rõ điều này, giống như người ta sau khi nằm mơ tỉnh lại đã quên những gì trải qua trong mộng cảnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn quên sạch, mà là đại khái có thể nhớ bản thân vừa có một giấc mộng khắc sâu ấn tượng, nhưng về những gì diễn ra trong giấc mộng, làm thế nào cũng không nhớ lại nổi.

Lúc này tình huống của Trần Hiểu Húc chính là như vậy, hắn đứng ở trước ngọc đài ngơ ngác suy nghĩ thật lâu, bất đắc dĩ bỏ qua, thẳng thắn nhảy vào giữa đại đỉnh, đi quan sát mấy chữ viết đồ án ở dưới đáy, đợi nửa ngày cũng không có chuyện gì xảy ra.

Sau cùng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là ôm cõi lòng phiền muộn mà xuống núi.

Tiến vào trong sương mù dày đặc, lập tức lại trở về Linh giới mây nước giáp nhau, trực tiếp một cơn sóng lớn đi tới, đánh hắn bay ra ngoài. Trần Hiểu Húc giãy giụa nửa ngày, cuối về tới bên bờ mây, gặp được đám người Diệp Thiếu Dương.

"Thế nào?"

Cả đám người dùng ánh mắt tràn ngập hy vọng nhìn hắn, dù sao hắn đi cũng rất lâu rồi, ai cũng nghĩ nhất định đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Trần Hiểu Húc chỉ lắc đầu, kể lại những gì mình trải qua khi lên núi, sau khi nghe xong, đoàn người hồi lâu không nói lời nào.

"Nhìn thấy Phong thần đài, rồi sau đó?"

"Hết rồi."

"Có cái gì cứ nói hết ra."

"Không có gì cả." Trần Hiểu Húc buông tay,"Hình như ta đã ngủ ở trong đại đỉnh đó, trong mộng tựa hồ đã trải qua điều gì, nhưng ta không nhớ lại được chút gì, sau đó ta liền xuống núi."

Đám người Diệp Thiếu Dương giương mắt mà nhìn, biểu thị hết sức ngạc nhiên đối với cách giải thích này, cứ mãi thúc giục truy hỏi, cuối cùng cũng làm rõ tất cả những gì đã kinh qua, biết hắn thực sự chính là có lên núi, nhưng mà chưa từng gặp phải cái gì, nhất thời mọi người đều cụt hứng.

"Không thể nào a, nếu như hắn không phải Nhân thần quan, vì sao có thể ở Tu Di Sơn lâu như vậy?" Từ Văn Trường vuốt râu trầm ngâm nói.

Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái nói: "Quy định của ngươi à, phải là Nhân thần quan mới có thể lên núi sao?"

Từ Văn Trường nói: "Vậy ngươi lên thử một lần cho ta xem." rằng Trần Hiểu Húc là mượn lực lượng của chính mình mới lên được núi, nhưng thực sự nếu như mình là người đó, cho dù liều mạng cũng vô pháp tới gần dưới chân Tu Di Sơn.

Tứ Bảo nói: "Ta cũng hiểu được ở nơi đây có thứ gì đó, Hiểu Húc không phải cũng nói, hắn đã ngủ một giấc còn nằm mơ nữa, hắn không thể nào buồn ngủ đến mức độ đó, trong tình huống như vậy mà còn ngủ được, nhất định đã có chuyện gì xảy ra!"

Đoàn người cũng cảm thấy như thế, vì vậy kêu Trần Hiểu Húc tỉ mỉ hồi tưởng, hắn lại nghĩ thêm một lần, mơ hồ nghĩ tới chút gì đó, nhưng đáp án này hình như nằm ngay bốn phía trong óc của bản thân, mỗi lần sắp nhớ lại được sẽ lập tức bay xa, đến cuối cùng vẫn là không thu hoạch được gì, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua.

Đoàn người không thể làm gì khác hơn là cùng nhau trở về.

"Ngươi đi trước đi, có việc ta lại tìm ngươi nữa." Diệp Thiếu Dương dùng thái độ ôn hoà nói với Trần Hiểu Húc. Trần Hiểu Húc cũng không có nói thêm điều gì, khom mình hành lễ đối với mọi người, yên lặng rời đi.

Lúc này Khúc Ba cho người đưa cơm nước tới, đều là thức ăn chay, mùi vị thanh đạm, nhưng mà mấy cái bánh màn thầu khoai lang mùi vị lại rất ngon, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo mỗi người đều ăn ba cái, sau đó húp một tô cháo đậu xanh lớn, cảm giác rất thoải mái.

Trong lúc đó, Từ Văn Trường tìm Lâm Tam Sinh lại, cùng nhau thảo luận thu hoạch từ hành trình đi Tu Di Sơn lần này.
Bình Luận (0)
Comment