Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3433 - Chương 3440: Chư Tướng Toàn Vô (4)

Chương 3440: Chư Tướng Toàn Vô (4) Chương 3440: Chư Tướng Toàn Vô (4)Chương 3440: Chư Tướng Toàn Vô (4)

Trong lúc đó, Từ Văn Trường tìm Lâm Tam Sinh lại, cùng nhau thảo luận thu hoạch từ hành trình đi Tu Di Sơn lần này.

Vốn tưởng rằng lần này Trần Hiểu Húc lên núi, chí ít sẽ chứng minh hắn có phải là Nhân thần quan hay không, nhưng kết quả lại vẫn đang lấp lửng giữa hai khả năng: Nếu nói hắn là Nhân thần quan, lên Tu Di Sơn đừng nói là tiếp thu chư thần lực, đến một cái bóng nhỏ nhoi cũng không thấy, nhưng nếu nói hắn không phải đi, người ta dù sao cũng lên núi, còn ngủ một giấc, trong đó nhất định xảy ra chuyện không muốn cho người ta biết.

Nhưng lần hành động hắn này cũng không phải không có thu hoạch gì, chí ít để cho mọi người biết được trên Tu Di Sơn hình dáng ra sao, xác định trên đỉnh núi còn có một đại đỉnh, nhưng không biết là đỉnh nào trong cửu đỉnh.

Về phần ngọc đài kia, có thể chính là Phong thần đài trong truyền thuyết...

Thảo luận tiếp, Từ Văn Trường mãnh liệt yêu cầu Diệp Thiếu Dương xuất sơn, trước tiên thống nhất Pháp Thuật Giới, sau đó lấy ra Huyền Tố Tú Cầu thật sự, tìm kiếm Cửu Thiên Huyền Nữ chân chính.

"Đây là trách nhiệm của ngươi, mười bảy năm trước, ngươi đầu tàu gương mẫu, xem thiên hạ là trách nhiệm của mình, cho dù đối mặt Quỷ Vương ngươi cũng không sợ a, sau cùng không phải đã thành công phân nửa sao, hơn nữa Quỷ Vương là do ngươi mang về, chuyện này ngươi cũng không thể từ chối!"

Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ nói: "Ta cũng không đùn đẩy trách nhiệm, nhưng dù sao ngươi cũng phải cho ta chút thời gian, ta cũng không phải đối thủ của Quỷ Vương, hiện tại đi ra cũng chỉ bị đánh chết. Hơn nữa bây giờ Pháp Thuật Giới không giống như lúc đó, ta hiện tại ra mặt, ngược lại sẽ khiến cho Pháp Thuật Giới đại loạn."

Từ Văn Trường nói: "Đại loạn cũng không sợ, một mình ngươi thu thập từng người, để cho bọn họ phục ngươi là được, cũng cần có một quá trình."

"Nào có đơn giản như vậy." Diệp Thiếu Dương thở dài,"Được rồi Từ Công ngươi quay về đi."

Đang nói chuyện, ngoài cửa sổ âm phong nổi lên từng trận, đoàn người cùng nhau quay đầu nhìn, chỉ thấy một bóng người xuyên vào cửa sổ, người này mặc một bộ hắc bào, tóc đen râu tu, mặt cũng đen, nhìn trang nghiêm dị thường.

Đám naười Diên Thiếu Drưđno liếc mắt nhìn liền nhân ra. hắn là Hắc v quỷ sử trong Âm ty tứ đại sứ giả. Nhìn thấy hắn, đám người Diệp Thiếu Dương trong lòng đều căng thẳng: Âm ty tứ đại sứ giả, Hồng y chủ hỉ, Bạch y chủ chiến, Hắc y chủ tang, Thanh y... Hắc y quỷ sử đến đây, chắc chắn không có việc tốt.

Từ Văn Trường kinh ngạc nhìn nhìn Hắc y quỷ sử, đến quên cả chào hỏi.

Hắc y quỷ sử nói: "Từ sư gia lại ở chỗ này, để cho ta dễ tìm, mau đi theo ta trở về, Thôi Thiên Tử gọi mọi người đi nghị sự."

Từ Văn Trường chắp tay với Hắc y quỷ sử, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Từ Châu đại đỉnh đã bị cướp đi."

Cái gì!

Đây chính là trấn thành chỉ bảo, quốc chỉ trọng khí của Âm ty a!

"Làm sao vậy được, Quỷ Vương không phải đã nói, tạm thời chung sống hoà bình cùng Âm ty ta, không can thiệp chuyện của nhau sao, vì sao lật lọng!"

Hắc y quỷ sử nói: "Từ Châu đỉnh cũng không phải là Quỷ Vương cướp đi, mà là Minh Hà Lão Tổ."

"Cũng không phải là như nhau sao, cá mè một lứa. Thực sự ghê tởm!" Diệp Thiếu Dương mắng một tiếng, chắp tay nói với Hắc y quỷ sử: "Vậy xin hỏi thánh sứ, chuyện này âm ty dự định xử lý như thế nào?"

Hắc y quỷ sử nói: "Còn không phải là mời Từ công trở lại, cùng nhau thương lượng sao, nhưng mà ta phỏng chừng cũng không có thể làm gì được, thật sự đánh nhau thì bọn ta không có phần thắng, cũng chỉ có thể cùng Quỷ Vương đàm phán, ước pháp tam chương, để cho hắn kiềm chế hành vi của Minh Hà Lão Tổ."

Từ Văn Trường nói vài câu cùng đoàn người, sau đó cáo biệt, cùng Hắc y quỷ sử ra về.

"Cục diện càng thêm gian nan." Ngô Gia Vĩ hít sâu một hơi than thở, mọi người tràn đầy đồng cảm, đều không nói lời nào.

Sau bữa cơm tối, Diệp Thiếu Dương bắt đầu thổ nạp tu hành, để Nhuế Lãnh Ngọc giúp hắn canh chừng, không cho bất luận kẻ nào tiến đến.

Sau khi nhập định, Diệp Thiếu Dương lại một lần nữa tiến nhập loại cảnh giới kỳ diệu kia —— ở trong một mảnh thế giới kỳ quái, nổi trôi rất nhiều tuyến tựa như hư cấu, phân chia toàn bộ thế giới, cảm giác này tựa như là hai màn hình chồng lên nhau, những gì biểu hiện ở mặt trên cũng nối liền với nhau. Hắn đẩy những sợi tuyến này ra, hình ảnh dán chặt trên "màn hình hiển thị" phía trên tựa như cũng được phát nhanh hơn, gia tốc vận chuyển, lật tới lật lui, rồi lại lộn ngược, thực sự là thần diệu không nói nên lời.

Những gì trải qua sau đó, càng kỳ quái đến khó có thể hình dung, Diệp Thiếu Dương hoàn toàn chìm đắm trong đó, tỉ mỉ lục lọi quy luật trong đó... cũng không biết qua được bao lâu, hắn ung dung chuyển sang tỉnh thức, lắng đọng những gì thu hoạch được trong nhập định, cảm giác được không khí đang chậm rãi lưu động quét qua thân thể mình, nhưng quá trình này cực kỳ thong thả, trong lòng còn đang kinh ngạc, vang lên bên tai câu hỏi của Nhuế Lãnh Ngọc: "Làm sao vậy?"

"Lãnh Ngọc, em có cảm nhận được có gió hay không?"

"Giớ?"

Nhuế Lãnh Ngọc đứng lên cảm giác một chút, lắc đầu nói rằng: "Em đã cố ý đóng cửa sổ lại, không có gió đâu."

"Cửa sổ đóng chặt đến mấy, vẫn có khe hở, không khí nhất định vẫn lưu động được."

"Đó là đương nhiên, nhưng mà loại lưu động này quá nhỏ yếu, người ta không cảm giác thấy, làm sao vậy?"

Diệp Thiếu Dương đứng dậy đi tới bên cửa sổ, loại cảm giác không khí lưu động này đích xác mãnh liệt hơn, hắn quay đầu nói với Nhuế Lãnh Ngọc: "Anh cảm nhận được."

Nhuế Lãnh Ngọc ngây người.

Diệp Thiếu Dương nói với cô cảm giác của mình, để nghiệm chứng, mở cửa sổ ra, có gió nhẹ thổi lên, thế nhưng cảm thụ về gió của Diệp Thiếu Dương so với Nhuế Lãnh Ngọc mạnh liệt hơn mấy lần, hắn thậm chí có thể cảm giác được quỹ tích không khí lưu động, phân chia ra sao trước mặt mình, quét qua thân thể mình ra sao, sau cùng hội tụ phía sau mình ra Sao...

Nói cách khác, năng lực cảm giác của mình đã được tăng lên! Thông minh như Diệp Thiếu Dương, thoáng cái liền nghĩ đến đây tính chất đặc biệt này ở trong chiến đấu sẽ đưa đến tác dụng then chốt cỡ nào!

Bản thân nhiều ngày tu hành, cuối cùng cũng có tiến bộ. Diệp Thiếu Dương rất vui mừng.

Hơn nữa, hắn tin tưởng việc tăng mạnh về loại cảm quan này chỉ mới là bắt đầu, tương lai nhất định còn có thể có thêm nhiều thu hoạch hơn.

Đại khái đây chính là niềm an ủi duy nhất trong hiện thực bi thương.

Diên Thiết: Dư ng thở đài mật hơi: dựa vào bê ca eể nhìn ánh trăng trước mắt lại hiện lên âm dung tiếu mạo của Thanh Vân Tử và Tiểu Mã, trong lòng vẫn là đau đớn như thường.

Nhuế Lãnh Ngọc ở bên cạnh ôm lấy một tay hắn, nói rằng: "Em biết trong lòng anh rất đau buồn, em cũng không biết khuyên anh như thế nào, chỉ có thể ở bên anh như vậy, ít ra, vẫn còn có em ở nơi này."

Diệp Thiếu Dương nắm chặt tay cô.

Đột nhiên một người từ phía sau nhảy lên, chen đến ngồi trên vai Diệp Thiếu Dương.

Đối mặt ánh mắt ghét bỏ của hai người, Qua Qua chẳng biết xấu hổ nhếch miệng cười rộ lên.

Nhuế Lãnh Ngọc không thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu nó, nói với đối Diệp Thiếu Dương: "Chúng ta một nhà ba người ở bên nhau, cũng rất hạnh phúc a."

Diệp Thiếu Dương nở nụ cười từ đáy lòng.

Qua Qua nói rằng: "Muốn nói một nhà ba người, vậy ta không được tính rồi..." Đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt như giết người của Diệp Thiếu Dương, nhanh chân chạy trốn,"Được rồi, ta nói sai rồi."

Qua Qua đi rồi, Diệp Thiếu Dương nhìn lén Nhuế Lãnh Ngọc, có chút bối rối, Nhuế Lãnh Ngọc cười cười với hắn, nói: "Em không trách anh, Thiếu Dương, anh không phải người của thế tục thông thường, cho tới bây giờ em cũng chưa từng dùng ánh mắt thế tục để nhìn anh."

"Cũng không phải như em nghĩ, chuyện này, anh sẽ từ từ nói với em."
Bình Luận (0)
Comment