Chương 3441: Chư Tướng Toàn Vô (5)
Chương 3441: Chư Tướng Toàn Vô (5)Chương 3441: Chư Tướng Toàn Vô (5)
Vì vậy Diệp Thiếu Dương nói chân tướng cho cô biết, sau khi nghe xong, Nhuế Lãnh Ngọc cũng là than thở không ngớt. Hai người đang nói, đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa, gõ ba cái thì ngừng.
Nhuế Lãnh Ngọc nhớ tới cái gì, nói rằng: "Tám phần mười là Hiểu Húc, trước đó nó đã tới một lần, khi đó anh đang thổ nạp, em nói nó đợi trễ trễ rồi quay lại."
"Nó lại tới làm gì." Diệp Thiếu Dương có chút nghỉ hoặc, vì vậy đi mở cửa, thấy chỉ có một mình Trần Hiểu Húc, để cho hắn tiến vào.
"Sư tổ, hồi tối Bạch Vi cũng đi Tu Di Sơn, nói là đã có được thần dụ. Con tới nói một tiếng với sư tổ."
"Bạch Vi là ai2"
"Chính là Cửu Thiên Huyền Nữ a, là người trước kia được chọn căn cứ vào Huyền Tố Tú Cầu, cô đã nghe xong thần dụ, nói là đã biết Nhân thần quan là ai, bọn họ triệu tập đệ tử toàn bộ môn phái Pháp Thuật Giới đến trung tâm hiệp hội, một tuần lễ sau mọi người sẽ cùng họp."
Diệp Thiếu Dương mày nhăn lại, nói: "Nhân thần quan là ai?"
"Còn chưa công bố, nói là sợ công bố sớm sẽ đưa tới phiền phức."
Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải, hỏi ngược lại: "Ngươi thấy thế nào?"
"Tam Giới Minh, còn có các thế lực khác, đến lúc đó nhất định sẽ nhảy ra phản đối, Pháp Thuật Giới rất có thể sẽ chia rẽ... Bởi vậy, con muốn mời sư tổ xuất sơn, đến lúc đó ủng hộ bọn con! Bảo hộ nhân thần quan!"
"Các ngươi?"
Trần Hiểu Húc mạnh mẽ gật đầu,"Sư tổ, ta biết người chướng mắt lý niệm của con, nhưng Nhân thần quan là người duy nhất trong tam giới có cơ hội đánh bại Vô Cực Quỷ Vương, nhất định phải bảo vệ a."
Diệp Thiếu Dương cười lạnh nói: "Từ lúc nào đã trở thành các ngươi, ngươi đã tham gia Song Tuyệt Bát Tử, hay là tham gia Côn Lôn sơn rồi?"
Trần Hiểu Húc giật mình, nói: "Làm sao như vậy được, con sinh ra đã là đệ tử Mao Sơn, đời này cho dù sư tổ thực sự đuổi con đi, con cũng không thể gia nhập vào môn phái khác a!"
Diệp Thiếu Dương tâm tình hòa hoãn lại, nói rằng: "Ngươi muốn ta làm như thế nào?"
"Nếu quả thật hỗn loạn đến mức độ không thể giải quyết được, con mong muốn sư tổ và các trưởng bối Tróc Quỷ Liên Minh có thể đứng ra nói giúp bọn con, đè nén thế lực phản đối xuống, bảo đảm Nhân thần quan có thể nhất thống Pháp Thuật Giới." Trần Hiểu Húc nói xong, tha thiết nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ câu trả lời của hắn.
"Nếu như Nhân thần quan được chọn ra là đối đầu của các ngươi thì sao, giả như là Lý Mộ Hiên hoặc là Kiến Minh, ngươi còn có thể toàn lực ủng hộ sao?"
Trần Hiểu Húc hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Dạ, con chỉ nhìn việc không nhìn người, chỉ cần hắn là Nhân thần quan, con nhất định toàn lực ủng hộ."
Diệp Thiếu Dương gật đầu cười nói: "Đứa trẻ ngốc giống như ngươi, chỉ sợ Pháp Thuật Giới chỉ có một mình ngươi."
Trần Hiểu Húc cười nói: "Con chỉ xem đây là lời khích lệ."
"Ta không khen ngươi. Nhưng ta đã đoán được Nhân thần quan là ai."
"Sư tổ làm sao biết được?"
"Ta đoán."
Diệp Thiếu Dương nhờ Nhuế Lãnh Ngọc mang tới một cây viết, tìm một quyển sổ ghi chép, quay lưng lại với Trần Hiểu Húc, viết một cái tên lên giấy, sau đó gấp lại, vẫy vẫy với Trần Hiểu Húc, nói rằng: "Không phải ta đang cố tỏ ra huyền bí, thực sự ta chỉ dựa vào phán đoán, ngươi nghĩ tỷ lệ đoán đúng lớn bao nhiêu?"
"Sư tổ thần cơ diệu toán..."
"Nói xàm, nói lại một lần nữa."
"Tỷ lệ cực thấp." Trần Hiểu Húc nói thật,"Cho dù Nhân thần quan nhất định là một pháp sư thiên phú rất tốt, người được chọn cũng nhiều lắm, có ít nhất hơn trăm người đủ tư cách, chớ đừng nói chỉ ai cũng không biết yêu cầu của Nhân thần quan là cái gì, nếu như người người đều có thể, vậy thì càng như mò kim đáy bể."
"Đúng rồi, cho nên, ta ngươi đều cảm thấy không đoán ra được." Thấy Trần Hiểu Húc gật đầu, Diệp Thiếu Dương đưa tờ giấy kia giao tới tay hắn, nói rằng: "Vậy ngươi có thể giữ lấy, nhưng ngươi phải đáp ứng ta không thể mở ra sớm, phải đợi sau khi công bố tên của Nhân thần quan, ngươi mới mở ra xem, coi có đúng như cái tên ta đoán mò hay không."
Trần Hiểu Húc nghỉ ngờ nhìn hắn, nói rằng: "Sư tổ, con không rõ... Tại sao phải làm như vậy."
"Hiểu Húc ngươi là người thông minh, chờ ngươi nhìn thấy cái tên, nếu nhị không nhất trí. cứ coi như là †a eai rồi: nếu như nhất trí Từ nai eẽ hiểu là đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là đáp ứng ta, chờ sau khi bọn hắn công bố ngươi mới xem, còn có, không nên nhắc tới chuyện này cùng người khác, có làm được không?"
Trần Hiểu Húc gật đầu, cất kỹ tờ giấy vào trong người.
"Trước kia chuyện ta cầu xin sư tổ..."
"Nếu như đến lúc đó ngươi vẫn kiên trì muốn ta hỗ trợ, ta sẽ thỏa mãn ngươi tất cả."
Trần Hiểu Húc bái tạ ra về.
Nhuế Lãnh Ngọc tiễn hắn đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa. Trần Hiểu Húc sau khi ra cửa rất cung kính thi lễ một cái với Nhuế Lãnh Ngọc,"Sư tổ mẫu con đi."
"Ngươi đứng lại!" Nhuế Lãnh Ngọc giận dữ liếc hắn một cái,"Thằng bé này cái gì cũng tốt, chỉ là quá thật thà, sau này không nên gọi ta là cái gì sư tổ mẫu, gọi vậy nghe già lắm."
"Vậy... kêu sư nãi?"
Nhuế Lãnh Ngọc hắc tuyến đầy đầu."Nhìn ta không lớn hơn mấy tuổi so với ngươi, ngươi kêu ta một tiếng tỷ tỷ là tốt rồi."
"Cái này không được không được, vậy kêu sư bà vậy, sư bà ta đi!" Trần Hiểu Húc thở dài chắp tay chào, nhanh chân chạy mất.
"Thằng nhóc này!"
Nhuế Lãnh Ngọc đóng cửa vào nhà, trở lại bên cạnh Diệp Thiếu Dương, vội vàng hỏi ban nãy tờ giấy hắn đưa cho Trần Hiểu Húc rốt cuộc có ý tứ gì. Diệp Thiếu Dương nói sự thật cho cô biết, Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, lập tức cũng hiểu dụng ý của Diệp Thiếu Dương, than thở: "Chỉ sợ thằng bé đó không nghĩ tới tầng này."
"Sẽ nghĩ ra, nó rất thông minh."
Nhuế Lãnh Ngọc thở dài nói: "Nhưng mà nếu thật sự đến bước đường kia, hắn sẽ rất đáng thương, em nhận ra hắn đối Nguyên Tịch cô nương kia là thật tâm thật lòng, đến lúc đó nếu như biết mình bị cô ta lừa, chỉ sợ hắn sẽ thương tâm đến chết."
"Cũng phải trải qua một lần, như vậy hắn mới có thể trưởng thành."
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu nói rằng: "Anh nói nghe dễ dàng, anh cũng là người ngoài cuộc lúc nào cũng sáng suốt, nếu bị người yêu dấu nhất lừa dối... đổi lại là anh, cũng chưa chắc có thể vượt qua nổi kiếp này."
Diệp Thiếu Dương hai tay nâng khuôn mặt của cô nói rằng: "Chuyện này không có nếu như, chí ít, không thể nào xảy ra với anh." Nhuế Lãnh Ngọc cười ngọt ngào, đầu áp lên trên ngực hắn, nói rằng: "Em tình nguyện bản thân đi tìm chết, cũng sẽ không bao giờ lừa dối anh."
Ngày hôm sau, đám người Diệp Thiếu Dương cáo biệt cùng nhóm người Khúc Ba, trở lại Thạch Thành. Lão Quách đón bọn họ ở sân bay, sau đó đưa Diệp Thiếu Dương về nhà. Trên đường hỏi về quá trình Tiểu Mã tử vong, Tứ Bảo nói cho hắn nghe. Lão Quách và Tiểu Mã quan hệ đặc biệt tốt, cộng với Tứ Bảo, là bộ ba nổi danh, chớ đừng nói chỉ là ở chung với nhau mười mấy năm, cảm tình không cần phải nói.
Còn có Thanh Vân Tử... cái chết của hai người này, đả kích đối với Lão Quách không thua gì Diệp Thiếu Dương, dọc theo đường đi nước mắt hắn chưa từng khô.
Mọi người cũng không khỏi bi thương theo một hồi.
Đến nhà, Lão Quách lấy ra một bao bố, từ bên trong lấy ra một bài vị, chính là Tiểu Mã, bày ở trên hương án —— Thanh Vân Tử là tiền nhậm chưởng giáo Mao Sơn, năm ấy khi mất đã hành lễ cúng bái, bài vị từ lâu cung phụng trong kỷ niệm đường liệt tổ liệt tông Mao sơn, ở đây Diệp Thiếu Dương chuyên môn cung phụng các huynh đệ Tróc Quỷ Liên Minh, bài vị Thanh Vân Tử đặt ở đây sẽ không tiện.