Chương 3445: Cường Địch Thần Bí (2)
Chương 3445: Cường Địch Thần Bí (2)Chương 3445: Cường Địch Thần Bí (2)
Bạch Vi thân mang trọng trách, sớm đã được bảo vệ, ở tại một địa phương bí ẩn trên núi, Nguyên Tịch cũng chưa bao giờ hạ sơn, bạch y nữ tử đối diện cho dù thực lực không tệ, cũng không có khả năng lên núi bắt người, dù sao trung tâm hiệp hội mô phỏng theo các đại môn phái, ở trong vòng hai km xung quanh đỉnh núi đều bố trí đại trận cấm chế, bất luận tà vật gì cũng không dám lỗ mãng.
Cho nên cô ta để mắt tới mình... Khó trách liên tục mấy ngày nay chỉ cần vừa ra khỏi sơn môn liền cảm giác có người đang theo dõi mình, thỉnh thoảng trong lúc quay đầu lại cũng có thể phát hiện ra cô ta —— chỉ là cô ta bỏ chạy rất nhanh, cho tới bây giờ vẫn chưa nhìn thấy rõ ràng.
"Cho nên ngươi không bắt được ta, mới nghĩ ra biện pháp tỉ tiện như thế sao?"
"T¡ tiện?" Bạch y nữ tử thản nhiên cười, lập tức tàn bạo nói,"Ở trong mắt ta, vốn không có phân chia cái gì thiện ác xấu đẹp, chỉ có ta có thích hay không, có muốn làm hay không, nhưng mà ngươi nói cũng có chút chút rất đúng, kỳ thực ta cũng không muốn làm như vậy, đây không phải là phong cách của ta."
Lập tức di chuyển mạnh mẽ, lạnh lùng nói: "Nói thật với ngươi, đây là ta nể mặt ngươi là đệ tử Mao Sơn, ta nể mặt Đạo Phong, nếu không ta đã sớm trực tiếp bắt ngươi, dùng phương pháp luyện hồn để dày vò ngươi ngày đêm, không sợ ngươi không nghe theo ta!"
Đám người thất kinh.
Bạch y nữ tử không nhịn được nói rằng: "Ta cũng lười dùng mánh khóe này, mau giao Huyền Tố Tú Cầu cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn."
Trần Hiểu Húc vội nói: "Không liên quan đến hắn, ngươi mau thả hắn ra rồi nói tiếp!"
Trữ Chí Lâm sớm đã bị dọa đến mất hồn mất vía, run giọng cầu khẩn: "Tiên trưởng, ta thực sự không quen thân Trần Hiểu Húc, ngươi lấy ta ra uy hiếp hắn cũng vô dụng, xin hãy thả ta ra..."
"Thật sự không quen thân sao?"
"Thật sự không thân, ta chỉ là đệ tử bình thường của Tam Thanh Sơn, phụng mệnh hạ sơn mua đồ ăn, Trần sư huynh với ta cùng nhau hạ sơn đi xem hàng mà thôi, căn bản không quen thân..."
Bạch y nữ tử nhìn lướt qua đám người Diệp Tiểu Mộc, trong lòng có chủ ý, nói với Trữ Chí Lâm: "Vậy được rồi." Trữ Chí Lâm vừa muốn nói lời cảm tạ, nghe bạch y nữ tử nói rằng: "Nhưng mà nếu ngươi đã biết chuyện, trở lại nhất định sẽ mật báo, không thể lưu lại ngươi."
Trữ Chí Lâm và đám người Trần Hiểu Húc nghe lời này, cũng còn muốn khuyên bảo, bạch y nữ tử dùng một chưởng vỗ ở trên đầu Trữ Chí Lâm, trực tiếp đập chết hắn, đến hồn phách cũng nát, tinh phách từ trong thất khiếu bay ra, bị bạch y nữ nhân phất tay xua tan, vỗ tay một cái, rất nhẹ nhàng mà nói rằng: "Đời này chấm dứt rồi."
Ánh mắt xẹt qua trên mặt ba người Diệp Tiểu Mộc, nói rằng: "Mấy người này là bằng hữu tốt của ngươi hả?"
Lời còn chưa dứt, phi thân xông lên.
Ba người Diệp Tiểu Mộc vội vàng làm phép chống lại, Trần Hiểu Húc cũng tới hỗ trợ. Chỉ thấy bạch y nữ nhân này hai tay lật mở, đánh ra một đạo dịch thể màu trắng như nước gợn sóng, xoay tròn vòng quanh bốn người, bị bốn người phản kích, chất lỏng này nghiền nát hóa khí, rớt xuống như mưa, trong lúc nhất thời nhiệt độ không khí chợt giảm xuống, trời giá rét đông lạnh.
Bốn người chiến đấu trong giá lạnh, động tác không khỏi cũng chậm lại rất nhiều, chỉ có thể dựa vào một thân tu vi để chống lại cơn lạnh đang gặm nhấm.
"Các ngươi tuổi còn trẻ, thực lực lại rất khá đó."
Bạch y nữ tử phất tay búng một cái, nhất thời cuồng phong chợt nổi lên, những "giọt mưa" được gợi lên trở nên càng thêm tỉnh mịn, dường như được mọc thêm mắt, tất cả đều di động hướng về phía mục tiêu gần đây, dán lên trên người bọn họ.
Diệp Tiểu Mộc vội vàng dùng tay phủi đi, nhưng thật giống như hồ dán bám vào rất chắc chắn.
Điều đáng sợ là, chất lỏng này lạnh lẽo đến xương, sau khi bám lên trên người, sẽ không ngừng hút đi chân khí trong cơ thể. Diệp Tiểu Mộc làm gì đã trải qua loại thủ đoạn này, rất kinh hãi, nhìn Tô Yên bọn họ, động tác cũng đều càng ngày càng chậm chạp mất sức, nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thừa dịp còn có thể hành động, vẽ ra một tờ hỏa phù, hỏa diễm bốc cháy lên, quả nhiên đã khiến dịch thể gần đó đều bị bốc hơi hết.
Diệp Tiểu Mộc thấy thứ này hữu hiệu, vội vàng vẽ mấy tấm địa hỏa phù đánh ra, ở phía trước mở đường, hy vọng có thể trước tiên xông ra, lát nữa sẽ quay lại đi cứu bọn họ, kết quả bạch y nữ tử thấy hắn muốn chạy trốn, cười lạnh một tiếng, trong lúc trở tay, cường độ bạo phong tuyết gia tăng mấy lần, tầng tầng không dứt. Địa hỏa phù của Diệp Tiểu Mộc cũng bị diệt.
Hắn tìm được pháp môn phá giải rồi, nhưng vẫn không làm sao được, đôi bên chênh lệch thực lực quá xa, giống như nghiền ép, căn bản không thể đối kháng.
Quanh thân Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng kết thành một tầng băng, chỉ có thể miễn cưỡng động đậy, chân khí trong cơ thể cũng sắp bị hút cạn rồi.
Nhất đạo kim quang phần phật bay ra, rọi sáng bầu trời đêm, là Vương Tiểu Bảo tế xuất La Hán Kim Thân, băng tuyết gặp phải kim quang lập tức hòa tan.
"La Hán Kim Thân!"
Bạch y nữ tử lấy làm kinh hãi, nhìn hắn nói rằng: "Ngươi cùng Tứ Bảo của Tróc Quỷ Liên Minh có quan hệ như thế nào?"
"Đó là cha hắn!"
Trần Hiểu Húc vẫn còn đang di chuyển nhanh nhẹn, tránh né phong tuyết, trên người hắn cũng rơi xuống không ít giọt mưa, nhưng bởi vì hắn có thể nhìn ra tiết tấu của bạo phong tuyết, luôn có thể né được thế tiến công mãnh liệt nhất.
Bạch y nữ tử nghe vậy nhíu mày một cái, búng người bay tới, nắm lấy cổ áo của Diệp Tiểu Mộc, vỗ một cái trên ót hắn, bắn rơi một tầng phong ấn, Diệp Tiểu Mộc chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, chân khí vừa đề lên thoáng cái phát tiết ra hết, tứ chỉ còn có thể hành động, nhưng đề khí cũng không làm được.
Bạch y nữ tử một tay đè lên bờ vai của hắn, vô pháp giãy giụa, Diệp Tiểu Mộc nội tâm có chút chán ngán thất vọng, nhưng không có biện pháp gì.
Sau khi bắt được hắn, bạch y nữ tử triệt bỏ thế tiến công đối với mấy người khác, cười dài nhìn bọn họ.
"Ngươi muốn làm gì, buông hắn ra!" Tô Yên vạn phần lo lắng, nhưng cũng không dám tiến lên, rất sợ chọc giận bạch y nữ tử, gây ra chuyện bất lợi đối với Diệp Tiểu Mộc.
"Kẻ này là hảo bằng hữu của ngươi phải không, mau đưa Huyền Tố Tú Cầu cho ta, nếu không ta sẽ khiến hắn phải chết!"
Trần Hiểu Húc khẩn trương nhìn Diệp Tiểu Mộc, nói với bạch y nữ tử rằng: "Ngươi không thể giết hắn, hắn cũng là đệ tử nội môn Mao Sơn."
Bạch y nữ tử có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc, nói: "Thì sao chứ?" không, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn được, nói rằng: "Được, ngươi đừng giết hắn, ta giúp ngươi lấy Huyền Tố Tú Cầu!"
"Bao lâu?"
"Ngươi cũng biết đó, Huyền Tố Tú Cầu không ở trong tay ta, mà ở chỗ Bạch Vi, ta chỉ có thể tìm cơ hội..."
"Ba ngày đi, ta cho ngươi ba ngày, ba ngày không mang đến, cũng không cần đến nữa, hắn cũng không trở về được."
Nói xong kéo Diệp Tiểu Mộc định đi.
"Chờ một chút!"
Tô Yên đứng lên,"Có thể nói cho chúng ta biết, ngươi rốt cuộc là ai hay không?"
Bạch y nữ tử do dự một chút.
"Không dám sao?"
"Ha ha, đùa à, trong Tam giới ta từng sợ ai, ta là Tiêu Đầ."
Tiêu Đồ?
Tô Yên và Vương Tiểu Bảo đều tự lục lọi trong ký ức, đều chưa nghe nói tên này.
Trần Hiểu Húc cũng nhớ có nghe thấy tên này ở đâu này, tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, chợt tỉnh ngộ, cả tiếng kêu lên: "Ngươi là công chủ Long Tộc!"
Long sinh cửu tử, không ai giống ai, Tiêu Đồ chính là người nhỏ nhất trong chín số đó, tên là Tiêu Đồ, cũng là thượng cổ dị thú. Nếu như thượng cổ dị thú cũng muốn dựa theo chủng tộc để phân chia cao thấp sang hèn, long tộc nhất định là thượng đẳng nhất.
Tiêu Đồ này là một trong thất tuyệt Đạo môn, đệ tử nhỏ nhất của Phong Đô đại đế, thực lực tự nhiên không cần phải nói, nhưng bản tính bất hảo hung tàn, trước vẫn trấn thủ Nam Hải Quy Khư, sau lại được Đạo Phong mang ra ngoài, năm ấy sau tam giới chỉ chiến, vẫn không rõ tung tích của cô, thật không nghĩ tới ngày hôm nay sau mười bảy năm, cô lại đột nhiên xuất hiện.