Chương 3446: Cường Địch Thần Bí (3)
Chương 3446: Cường Địch Thần Bí (3)Chương 3446: Cường Địch Thần Bí (3)
Cô là sư muội của Đạo Phong ... Trần Hiểu Húc chợt hiểu rỡ, vì sao trước đó cô nói vì mình là đệ tử Mao Sơn cho nên mới không hạ thủ đoạn độc ác, hóa ra là suy xét đến tầng quan hệ này.
Mấu chốt là, người tên Tiêu Đồ này và mình coi như có chút quan hệ, lúc này Trần Hiểu Húc khom mình hành lễ, mở miệng nói rằng: "Xin chào sư thúc tổi"
"Gọi ta là gì?"
"Cô là sư muội của Đạo Phong, gọi cô một tiếng sư thúc tổ cũng không phải là quá đáng."
"Ha ha, đừng bắt quàng làm họ, ta chờ ngươi!" Tiêu Đồ ném một tờ giấy vàng cho hắn,"Làm xong thì tìm một chỗ mà đốt, ta sẽ tới!"
Lời còn chưa dứt, cô tung người một cái, mang theo Diệp Tiểu Mộc lập tức bay đi, tốc độ cực nhanh như thần long thoáng hiện, nhóm người Tô Yên muốn đuổi theo đã không kịp.
Vài người ngây ngốc đứng tại chỗ đưa mắt nhìn nhau.
"Yên tâm, cô ta sẽ không động thủ đối với Tiểu Mộc đâu!"
Trước tiên Trần Hiểu Húc an ủi Tô Yên, sau đó gọi điện thoại cho Nguyên Tịch, nói hai vị sư huynh đệ kia bị tà vật tập kích, nhưng không nói chuyện gì đã xảy ra và thân phận Tiêu Đồ, chỉ để cho bọn họ tới xử lý thi thể. Dù sao đây là xã hội hiện đại, tuy rằng bọn họ đều là pháp sư, nhưng vẫn là thành viên xã hội, mỗi người đều có hộ tịch và hồ sơ thân phận, không thể nào như trong tiểu thuyết võ hiệp thi thoảng lại chết một đám người, quan phủ cũng không truy cứu một ai.
Chuyện pháp sư bị tà vật giết vẫn luôn xảy ra, trong Pháp Thuật Hiệp Hội có một bộ phận chuyên biệt, hiện tại gọi là "Để điểm ti", chính là chuyên môn phụ trách xử lý loại chuyện như vậy, đi liên lạc với bên phía chính phủ, chỉ điểm giải quyết tốt hậu quả. T¡ chủ tên là Hồ Chân Chân, là đệ tử Thanh Thành sơn.
Bởi vì ngày mai sẽ mở đại hội, Nguyên Tịch là bên tổ chức có rất nhiều chuyện phải bận rộn, sau khi nghe Trần Hiểu Húc nói xong cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ thông báo với Hồ Chân Chân để cô dẫn người đi xử lý trước.
Hồ Chân Chân nhanh chóng chạy đến, mang theo hai người đệ tử, vừa kiểm tra hiện trường vừa hỏi Trần Hiểu Húc những chuyện đã xảy ra, Trần Hiểu Húc che giấu chân tướng, chỉ nói có tà vật đả thương người. Vì vậy Hồ Chân Chân để cho bọn họ đi trước, xử lý những chuyện này cô rất có kinh nghiệm, bản thân có hai người đệ tử là đủ dùng rồi, người khác cũng không giúp được gì.
Trần Hiểu Húc mang theo Tô Yên và Vương Tiểu Bảo rời đi trước, Tô Yên trước nay gặp chuyện vẫn luôn bình tĩnh, nhưng bởi vì người gặp chuyện không may chính là Diệp Tiểu Mộc, cho nên vô cùng hoảng loạn, không có chủ ý gì.
Trần Hiểu Húc an ủi cô một hồi lâu, bảo đảm Diệp Tiểu Mộc nhất định sẽ không có việc gì."Tuy công chúa Long tộc giết người không tính toán, nhưng tôi dám cam đoan Tiểu Mộc nhất định sẽ không có chuyện gì, dù sao hiện tại cô ta đang cầu cạnh tôi, sẽ không giết con tin."
Tô Yên lo lắng khôn xiết nói: "Nói thì nói vậy, nhưng phải làm sao bây giờ? Anh cũng không thể thực sự trộm Huyền Tố Tú Cầu đem đi cho cô ta, anh sẽ không làm mà đúng không?"
Trần Hiểu Húc thở hắt ra nói rằng: "Huyền Tố Tú Cầu là vật rất quý trọng, Bạch Vi nhất định giữ bên cạnh mình, cho dù tôi muốn trộm cũng không có mà trộm. Nhưng mà tôi có cách, tôi sẽ đi tìm sư thúc tổ hỗ trợ."
Thấy Tô Yên ngơ ngác không hiểu, hắn bèn giải thích: "Người tôi nói là Đạo Phong sư thúc tổ, mấy hôm trước thúc ấy đã đến dưới núi này, công chúa Long tộc là sư muội của thúc ấy, chỉ cần thúc ấy đứng ra, công chúa Long tộc không thể nào không thả người."
Tô Yên giật mình, hỏi: "Tôi nghe nói Đạo Phong kia tính cách lạnh lùng lương bạc, hắn cũng không quen Tiểu Mộc, sẽ bằng lòng hỗ trợ sao?"
"Cho nên tôi sẽ đi cầu xin thúc ấy, cũng không có vấn đề."
"Tiểu Bảo anh cũng đi nha, Đạo Phong với anh cũng có chút quan hệ, hai người đi cùng dễ nói chuyện hơn."
Vương Tiểu Bảo đồng ý nhận lời.
Tô Yên lúc này mới yên lòng, nói: "Vậy mọi người mau đi đi, Tiểu Mộc ngốc như vậy, không biết nói lấy một câu dễ nghe, cô công chúa kia lại là công chúa bệnh hoạn, tính khí nóng nảy, tôi sợ Tiểu Mộc chọc cô ta tức giận, trong cơn nóng giận..."
Hai người lại an ủi cô một hồi, đưa cô trở về, Vương Tiểu Bảo hỏi: "Phong đại gia đã tới sao, sao tôi lại không biết."
"Không có, cho dù có tới cũng sẽ không nói cho tôi biết."
Vương Tiểu Bảo sửng sốt,"Vậy anh..."
"Thế nhưng sư bá tôi có tới, tôi trực tiếp đi tìm ông ấy không phải càng tết cao. Trước mặt Tiểu: Yên tâi không tiên nói chuvên. dù eao â ấv vẫn chưa biết thân thế của Tiểu Mộc."
Diệp Thiếu Dương đang đi lang thang ở trong cảnh khu, Nhuế Lãnh Ngọc không tới —— hoạt động lần này có rất nhiều người tới, nhiều người nhiều chuyện, Nhuế Lãnh Ngọc cho dù có tới cũng không chỉ có thể trốn ở trong khách sạn không ra ngoài được, không có ý nghĩa gì, cứ ở nhà chờ hắn là được rồi.
Ngô Gia Vĩ ở lại tu luyện trong phòng homestay, Diệp Thiếu Dương với Tứ Bảo còn có Lão Quách cùng nhau đi lang thang trong cảnh khu, vừa lúc trời lạnh, hắn mang một chiếc khăn quàng cổ rất lớn, bao kín mũi lại, cũng không sợ có người nhận ra.
Ba người ở trên đường mua mấy xâu cá viên chiên, vừa đi dạo vừa ăn, xung quanh người đến người đi, trên cơ bản đều là pháp sư đến tham dự hội, ba người Diệp Thiếu Dương ăn mặc vô cùng bình thường, nhìn qua tựa như ba gã nhà nghèo, cũng sẽ không có ai đoán được thân phận thật sự của ba người, nếu không chỉ sợ con đường này sẽ bị chặn lại mất.
"Con trai cậu hình như cũng tới đúng không, thế nào mà không thấy liên hệ với cậu a." Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến điều này, hỏi Tứ Bảo."Chính tôi không thèm nói với nó, nó với con trai cậu đi cùng nhau, một đám tiểu huynh đệ, ai quan tâm đến bọn già chúng ta."
Lão Quách than thở: "Đừng nói nữa, mỗi ngày ta nhìn mấy người bọn hắn, cảm giác á hả tựa như các cậu lúc còn trẻ, thực sự là một đời người mới thay thế người cũ a."
Diệp Thiếu Dương nhíu lông mày với hắn,"Chí ít ta nhìn vẫn rất non tơ."
"Non tơ thì có gì tốt. Chúng ta đều từng non tơ, cậu có từng được già chưa?" Tứ Bảo rất không thoải mái.
"Móa, rõ ràng là cậu đang đố kị."
Vì Tứ Bảo đầu trọc, trời mùa đông khắc nghiệt, đi ở trên đường có chút lạnh đầu, vừa lúc ven đường có một cửa hàng bán mũ, vì vậy đi vào chọn, sau cùng chọn một chiếc nón sĩ quan kiểu tây, đội lên nhìn thô tục không nói nên lời.
Chủ tiệm là một cô nương, quan sát đoán ý, ân cần quảng cáo: "Ba vị là tổ tôn ba đời phải không, ngài không mua thêm mũ cho mua cho cha và con trai sao?"
Ba người sửng sốt một cái.
Tứ Bảo lập tức sảng khoái cười rộ lên, ôm Diệp Thiếu Dương nói: "Con trai có nghe thấy không, nhanh chọn một chiếc mũ đi."
Diệp Thiếu Dương: ... Lão Quách vỗ bờ vai của hắn cười nói: "Nghe thấy không, quá non tơ có đôi khi cũng phải thua thiệt."
Diệp Thiếu Dương lựa một chiếc mũ lưỡi trai nhìn cũng khá, mới ra cửa điện thoại đã vang lên, nhìn thấy là Trần Hiểu Húc gọi tới, sau khi nghe máy Trần Hiểu Húc hỏi hắn ở đâu, nói là có việc gấp muốn gặp mặt.
Mười phút sau, Trần Hiểu Húc và Vương Tiểu Bảo tới rồi, vừa nhìn thấy Tứ Bảo, Vương Tiểu Bảo cũng là lấy làm kinh hãi,"Cha, sao cha cũng tới vậy."
"Nếu ta không đến, sẽ không có người quản con đúng không." Tứ Bảo liếc mắt nhìn hắn rồi nói.
Vương Tiểu Bảo thè lưỡi.
Trần Hiểu Húc nói ra chuyện Diệp Tiểu Mộc bị Tiêu Đồ bắt cóc, ba người Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong cũng đưa mắt nhìn nhau.
Sát tỉnh mất tích mười bảy năm nay lại xuất sơn rồi!
"Làm sao lại xảy ra chuyện như vậy!" Tứ Bảo sợ hãi than.
Lão Quách nói: "Việc này không phải chuyện đùa, mọi người cũng biết tính Tiêu Đồ rồi đó, nửa chính nửa tà, giết người không chớp mắt, cô ta lại không biết đó là con trai đệ, đệ phải nhanh nhanh đi cứu người!"