Chương 3450: Đánh Cược (2)
Chương 3450: Đánh Cược (2)Chương 3450: Đánh Cược (2)
Tiêu Đồ suy nghĩ một lát thấy cũng phải, nếu như hắn thực sự là con trai của Diệp Thiếu Dương, chỉ sợ hiện tại đã sớm nổi tiếng thiên hạ, tuy rằng cô đã nhiều năm bế quan không ra ngoài, nhưng thủ hạ hầu gái vẫn chú ý động tĩnh tam giới, bởi vậy đối với nhân gian Pháp Thuật Giới cô gần như nắm trong lòng bàn tay, nếu không cũng sẽ không biết Huyền Tố Tú Cầu ở chỗ Trần Hiểu Húc.
Lập tức không chần chờ nữa, triển khai thế tiến công đối với Diệp Tiểu Mộc.
Diệp Tiểu Mộc cũng tập trung chú ý, thấy chiêu tiếp chiêu.
Tiêu Đồ đã tự tỏa kinh mạch, thực lực so với Diệp Tiểu Mộc thật đúng là không chênh lệch mấy, đánh hơn nửa ngày cũng khó phân thắng bại.
Sau đó Diệp Tiểu Mộc phát hiện, bản thân vẫn là đánh giá thấp nữ ma đầu trước mặt này, khi cô thật sự bình tĩnh lại để tập trung vào trong chiến đấu, năng lực ứng biến của cô, khả năng nắng giữ cục diện trong tay tất cả đều có thể bày ra, Diệp Tiểu Mộc hầu như bị ép đến nỗi luống cuống tay chân, hơn nửa ngày mới tìm trở về tiết tấu, ổn định trận tuyến, nhưng trong lòng thì cảm khái không thôi.
"Hóa ra cường giả không riêng gì tu vi thâm hậu..."
"Ngươi là kẻ ngu ngốc, có cường giả nào không phải từ người yếu từng bước đi tới, chẳng lẽ sau khi trở thành cường giả, những kinh nghiệm chiến đấu này đều đã quên hết?"
"Đúng là như thế, thụ giáo."
Tiêu Đồ trong lòng cảm khái, kỳ thực đã quá coi thường hắn.
Chính cô cũng rất rõ trong lòng, mình dựa vào kinh nghiệm chiến đấu tích lũy trăm ngàn năm để chiến đấu cùng hắn, mà hắn chỉ mười mấy tuổi, tu hành còn chưa tới một năm, trình độ các phương diện trong chiến đấu biểu hiện thành thục như vậy, đây quả thực thiên phú dị bẩm!
Chiến đấu còn đang tiến hành, lúc đầu Diệp Tiểu Mộc có hơi không thích ứng tiết tấu, đã trải qua vài tình huống nguy hiểm, sau cùng cũng đều hóa giải không còn chút nguy hiểm, từ từ hắn thích ứng phong cách chiến đấu của Tiêu Đồ, tình hình bắt đầu tốt hơn, hai người thế lực ngang nhau, cả hai cũng đều hoàn toàn đắm chìm trong trận chiến đấu này.
"Ngươi và Diệp Thiếu Dương thật sự rất giống nhau!"
Giữa lúc tranh đấu, Tiêu Đồ nói rất cảm khái.
"Ta là môêt naoai mân đê từ làm eano có thể eo với hắn " Tiêu Đồ cũng không nói nhiều, nội tâm lại tổng kết một phen, thiếu niên này giống như Diệp Thiếu Dương, đều thích thế bị động, thấy chiêu phá chiêu, sức quan sát rất mạnh, luôn có thể phát hiện sơ hở của đối thủ, mà một khi nắm được sơ hở, đó chính là một chữ: Dính. Một chiêu tiếp nối một chiêu, đánh cho ngươi không có công phu để thở, chỉ có thể đón đỡ, khi mệt mỏi ứng phó, tình thế xấu sẽ không ngừng tích lũy, sau cùng đến nông nỗi vô pháp vãn hồi... Rất có khả năng sau cùng chính là bị hắn tìm được một sơ hở lớn, sau đó một chiêu định càn khôn.
Cũng may bản thân mình kinh nghiệm chiến đấu phong phú, mới không có mắc chiêu của hắn.
Tiêu Đồ nhớ tới cũng là lòng còn sợ hãi, một phen giành công ổn định cục diện, nói rằng: "Nhưng mà ngươi kém hơn một chút so với Diệp Thiếu Dương, ngươi quá đàng hoàng, không có giảo hoạt như hắn, trong chiến đấu gian kế gì cũng đều có thể sử được, cho nên chỉ cần thực lực tương đương, không có khả năng chiếm được tiện nghỉ dưới tay hắn."
Diệp Tiểu Mộc nghe cô nói như vậy, nhíu mày nói rằng: "Nếu như ai cũng biết hắn giảo hoạt, vì sao còn có người mắc mưu?"
"Thứ nhất, đại bộ phận tà vật kỳ thực đều rất thành thật, trốn ở rừng sâu núi thẳm tu hành hơn trăm ngàn niên, tu vi thâm hậu thế nhưng chỉ số thông minh kỳ thực không cao, thứ hai, Diệp Thiếu Dương quá giảo hoạt, kỳ mưu quái chiêu gì cũng nghĩ ra được, không có một chút phong thái tông sư, cũng không cần cái gì phong độ... Điểm này, rất nhiều người đều khó mà làm được."
Diệp Tiểu Mộc nghe xong lời này, dường như vừa được khai sáng, nói rằng: "Thụ giáo."
Tiếp túc đánh như vậy, Tiêu Đồ còn thật sự sợ mình không phải là đối thủ của hắn, xem ra muốn đánh thắng trận chiến đấu này, cần suy nghĩ chút biện pháp, hơn nữa phải tốc chiến tốc thắng. Lập tức cố tình để lộ sơ hở, để cho Diệp Tiểu Mộc đuổi theo mình tới bên đầm nước, đột nhiên làm phép, bắt đầu hút một bó nước suối, như một cự xà quấn ở bên người mình, được cô điều khiển triển khai mãnh công đối với Diệp Tiểu Mộc.
Bên Diệp Tiểu Mộc áp lực đột nhiên tăng, cảm giác thực lực Tiêu Đồ thoáng cái mạnh lên mấy lần, vội vàng phòng thủ, nói rằng: "Làm trò gì vậy!"
"Ta cũng không chơi chiêu dối trá, khống thủy là thủ đoạn bình thường, ngươi cũng có thể dùng thủ đoạn mạnh nhất của ngươi, xuất ra pháp khí của ngươi a." Tiêu Đồ nói như vậy, kỳ thực nội tâm cũng là có chút ngượng ngùng, cô vốn muốn dùng tay trần đánh thắng tiểu tử này, nhưng nhát hiên không làm đưỡc khống thủv tuv rằna không tính là ăn aian nhưng đây là thủ đoạn cực mạnh cũng là sau cùng của bản thân, mình bị ép đến bước này, kỳ thực cũng không cần mặt mũi nữa. Thế nhưng... chí ít so với bị thua vẫn hơn.
Khống thủy thuật vừa ra, Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng không chịu nổi chiêu, bị dồn đến một góc.
Đây quả thực là tự tìm đường chết, Tiêu Đồ trong lòng âm thầm đắc ý, điều khiển một cột nước như linh xà phong kín không gian bốn phía hắn, lại thêm mấy hiệp, cột nước thiếp thân, như dây thừng vây bắt hắn càng quấn càng chặt, mắt thấy sắp hoàn toàn vây khốn hắn, Diệp Tiểu Mộc cũng không biết dùng pháp thuật gì, quanh thân phóng xuất ra nhất cỗ lực lượng thần bí, đối kháng dòng nước.
Tiêu Đồ không ngừng tạo áp lực, nhưng lại không cách nào hoàn thành bước cuối cùng này.
"Cũng không tệ lắm, nhưng mà cũng là tốn công vô ích thôi."
Cô vừa nói vừa điều khiển dòng nước khóa chặt Diệp Tiểu Mộc, tự bay người đi tới, một tay đưa ra bóp cổ của hắn.
Diệp Tiểu Mộc vốn đang liều mạng đối kháng dòng nước, đã cùng đường mạt lộ, lúc này lại bỗng nhiên trợn mắt, rút ra trường kiếm đeo ở sau lưng.
Trong lúc nhất thời kim quang bắn ra bốn phía, khí thế như hồng.
Theo trường kiếm hạ xuống, giống như một ngọn núi nhạc nện xuống trước mặt, dòng nước bị chém đứt, như ngọc nát bị đập bể thành bột phấn, kiếm khí không giảm, lấy lực vạn quân chém về phía cánh tay đang đưa tới kia của Tiêu Đầ.
Tiêu Đồ tuy rằng nhìn thấy, nhưng sự tình phát sinh như điện quang thạch hỏa, chờ cô ý thức được nguy cơ, kiếm phong đã đến trên tay, trong tình thế cấp bách cô chợt trở cổ tay mình, kết một pháp quyết, một tay nâng kiếm phong.
Khóe miệng vừa lộ ra vẻ tươi cười, đã cứng đờ lại, thần sắc vốn tự tin cũng từ từ biến thành không thể tưởng tượng —— cô cho là mình có thể tiếp được chiêu này, nhưng đã quên bản thân lúc này chỉ có một thành thực lực so với lúc bình thường (trong lúc vội vàng cho dù cô muốn mở ra phong ấn kinh mạch cũng không kịp), điều càng muốn đoạt mạng hơn, đây không phải là một pháp khí thông thường, mà là pháp khí chí cường nhân gian Hiên Viên kiếm.
Trên tay bị rạch ra một lổ hổng lớn, pháp lực cuồn cuộn hội tụ thành hình dòng nước cũng sụp đổ trong tíc tắc. Bảo kiếm chém rách tay cô, kiếm thế còn chưa hết, kiếm phong lại chuyển, lại quét tới hướng cổ cô.
Tiêu Đồ bứt ra vội vàng thối lui, nhưng Diệp Tiểu Mộc đã nắm giữ chủ động, lập tức sử xuất toàn lực giành công. Tiêu Đồ một tay tạm thời phế đi, chỉ có một tay, trong lúc vội vã cản được vài cái, cũng là vết thương chằng chị.
Cường thế của bảo kiếm này, vượt xa dự tính của cô, cũng để cho cô cuối cùng hiểu ra, đây đã không còn là một hồi tỷ đấu, mà là cuộc chiến sinh tử.
Nguy cơ to lớn kích phát tiềm năng của cô, trong nháy mắt cô trở nên hung hãn không gì sánh được, liều mạng thụ thương không lùi mà tiến tới, nghênh đón lại thông suốt phản công, Diệp Tiểu Mộc vốn tưởng rằng đã nắm giữ cục diện, đã tính xong thủ đoạn phải khiến cô lùi về sau bảy tám bước để phòng ngự, vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng, đâu ngờ tới cô còn có ngón nghề này, một phen lăn qua lộn lại, tuy rằng chém bị thương vài chỗ trên người cô, nhưng cục diện lại bị cô mạnh mẽ giành giựt trở về.