Chương 3454: Thu Phó (1)
Chương 3454: Thu Phó (1)Chương 3454: Thu Phó (1)
Tứ Bảo nói với Diệp Thiếu Dương: "Lần này Tiêu Đồ ở dưới tay hắn đã chịu uất ức rất nhiều, chắc chắn sẽ không buông tha hắn, nếu quả thật tìm được hắn, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta vẫn nên nỗ lực tìm được Tiêu Đồ, nói cho cô ta biết thân phận của Tiểu Mộc."
Lão Quách nói: "Chỉ sợ cô ta không chịu bỏ qua."
Tứ Bảo nói: "Vậy sẽ... diệt cô ta, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, Tiêu Đồ này lạm sát kẻ vô tội, là mối hại của nhân gian, chúng ta làm pháp sư cũng không thể bất công, không lưu cô ta lại được. Sơn Dương cậu phải suy nghĩ cho rõ ràng."
Một lát sau Diệp Thiếu Dương nói rằng: "Các ngươi cho rằng năm ấy ta nể mặt Đạo Phong mới giữ lại cô ta? Khi đó ta chỉ muốn đến siêu độ cô ta, chỉ là khi đó đối đầu kẻ địch mạnh, ta luôn phải suy nghĩ làm thế nào đối phó Quỷ Vương và Hậu Khanh, không có tỉnh lực đi làm chuyện khác, sau lại cô ta cũng bỏ đi, không gặp lại nữa, đến nay cô ta còn đang giết người, vậy càng không được lưu cô ta lại."
Lão Quách cau mày nói: "Nói như thế nào cô ta cũng là sư muội của Đạo Phong, môn sinh của đại đế..."
"Cũng vô ích thôi, Đạo Phong và chúng ta làm hết thảy những chuyện này là vì cái gì, không phải nói những lời quang minh chính đại, chỉ là đại yêu như vậy nếu như cứ giữ lại, những chuyện chúng ta làm trước đây căn bản không có ý nghĩa."
Lão Quách trầm ngâm nói: "Hôm nay chỉ sợ so với năm ấy thực lực của cô ta còn mạnh hơn rất nhiều, đối phó cô ta sợ cũng không dễ dàng."
Cái này cũng thật sự là một vấn đề.
Diệp Thiếu Dương sớm đã nghĩ tới, với thực lực bây giờ của mình, đối phó Tiêu Đồ chắc là chiếm thượng phong, chỉ là muốn bắt giết cô sợ cũng không dễ dàng, hơn nữa cấp bậc đại yêu như cô chỉ sợ là không giết chết được, chỉ có thể phong ấn. Nếu như không sớm bày binh bố trận cho thỏa đáng, thật đúng là không dễ vây khốn được cô. Nghĩ vậy, hắn không khỏi tính toán ở trong lòng.
Cũng trong lúc đó, ở một ngọn núi không biết tên ở phụ cận cách bọn họ mười mấy cây số, nội bộ đột nhiên truyền đến một trận tiếng động đùng đùng như núi lửa bùng nổ, cả kinh côn trùng và tiểu động vật trên núi đều tứ tán né ra.
Bên trong lòng núi, Tiêu Đồ một hơi đánh nát mấy thạch trụ chống đỡ huvyêt đâno. đá vun ào ào ri vuấna. mêt câ nưững tác dài đang auỳ bên chân Tiêu Đồ, lạnh run, đầu cũng không dám ngẩng lên.
"Công chúa, là lỗi của ta, lúc đó ta cho rằng người đang dùng bữa, cho nên ở đáy nước không dám đi lên, cho nên..."
"Câm miệng! Không liên quan tới ngươi!"
Tiêu Đồ hít sâu một hơi, sau khi thở ra, từ từ tỉnh táo lại.
"Công chúa, bây giờ ta sẽ đi tìm hắn, khóa hồn phách của hắn tới gặp người!"
"Không cần, ta tự mình đi." Ánh mắt Tiêu Đồ thâm thúy nhìn về phía trong bóng tối, không có người nào biết nội tâm của cô đang trải qua mâu thuẫn phức tạp như thế nào.
Một tiếng thở dài, vang vọng thật lâu ở trong sơn động.
Nguyệt Quỳnh rất dẻo miệng, luôn miệng gọi Tô Yên là chị dâu, khiến trong lòng cô rất vui vẻ, chút ghen tuông trong nội tâm cũng biến mất không còn, coi như đã đón nhận cô.
Đoàn người cũng chúc mừng Diệp Tiểu Mộc thu được một yêu phó tốt.
Cùng nhau hàn huyên một hồi, Diệp Tiểu Mộc cuối cùng thấy không thoải mái lắm, phải đi về điều tức, Trần Hiểu Húc và Nguyên Tịch cũng còn chuyện phải làm, vì vậy song phương cáo biệt, chốt hẹn ngày mai gặp mặt ở "Cửu Thiên Âm Dương Cung" trên đỉnh núi, cùng nhau xem lễ.
Trở lại homestay, Nguyệt Quỳnh yêu cầu Diệp Tiểu Mộc mở bồn tắm trong phòng cho cô —— cô là giao nhân, cần phải ngâm ở trong nước mới có thể tu luyện, sau đó vài người ngồi xuống uống một bình trà, cũng đều ai nấy tự về nghỉ ngơi.
Diệp Tiểu Mộc thổ nạp mấy chu thiên, sau đó nằm tự hỏi lý luận liên quan đến sát sinh trước đó mình cùng Tiêu Đồ biện luận, hắn suy nghĩ thật lâu, dĩ nhiên không tìm được lỗ hổng trong này, đột nhiên nghĩ đến nếu nguyên tắc của Tiêu Đồ và Trần Hiểu Húc tương phản tuyệt đối như vậy, sao không tìm Trần Hiểu Húc tâm sự, nghe thử cách nhìn của hắn, sau đó sẽ trung hoà một chút. Vì vậy cũng không để ý trời đã khuya, gọi điện thoại cho Trần Hiểu Húc.
Trần Hiểu Húc cũng còn chưa ngủ, nghe Diệp Tiểu Mộc nói nguyên nhân, đối với đề tài này cũng cảm thấy rất hứng thú, vì vậy hai người trò chuyện mãi cho đến khi trời sáng điện thoại di động hết pin, để điện thoại xuống, Diệp Tiểu Mộc lắng tâm tình lại một chút, cuối cùng hắn cũng có chút lĩnh ngộ.
Tiêu Đồ và đại bộ phận nhân loại, đều là người tin ở tùng lâm pháp của chuỗi thức ăn, bởi vì đối với bất luận sinh linh gì đều nắm trong tay đại quyền sanh sát, cho nên không cần giải thích, nên ăn thì ăn, không cần thiết vì sát sinh mà hổ thẹn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là không thể hành hạ đến chết. Hành động sát sinh và ăn thịt này không ảnh hưởng tới quan niệm thiện ác của tự thân bọn họ.
Trần Hiểu Húc và tăng nhân không ăn thịt, những người theo chủ nghĩa ăn chay, cũng có tín niệm và cách lý luận hoàn chỉnh tương tự như vậy của bản thân. Đối với xã hội loài người mà nói, hai chuyện này không có gì khác nhau về thiện ác.
Hiểu rõ cái này, đối với đạo tâm của Diệp Tiểu Mộc rất có trợ giúp, cũng để cho hắn hiểu thiện ác kỳ thực không có tuyệt đối như vậy.
Hắn ngủ được một chút, tầm tám giờ rời giường, cùng mọi người tiến lên núi.
Tuy rằng có chút lo lắng Tiêu Đồ hội tìm tới cửa, nhưng mà lúc này pháp sư lên núi đông đảo, trên núi vẫn có thần khí trấn thủ pháp trận gia trì, nghĩ chắc Tiêu Đồ tuy rằng mạnh mẽ nhưng cũng không dám tùy tiện lên núi bắt người.
Nguyệt Quỳnh bị lưu lại trong homestay, không phải là Diệp Tiểu Mộc không cho cô đi, mà là từ trường cấm chế trên núi sẽ tạo thành thương tổn đối với cô, ở lâu một chút sẽ không chịu được. Cho nên lần này từ khi Tô Yên đến đây chưa từng dẫn theo Kê Tử.
Để bù đắp cho việc không đi tham gia điển lễ, Nguyệt Quỳnh tìm Diệp Tiểu Mộc bỏ tiền mua một đống hoa quả, bản thân ngâm trong bồn tắm vừa nhai nhóp nhép vừa chờ kết quả điển lễ. Cô dự đoán trong điển lễ nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Trên sơn đạo lên núi, đoàn người Diệp Tiểu Mộc thảo luận về trận điển lễ này, Tô Yên cũng hiểu được nhất định sẽ gặp chuyện không may.
Bên cạnh tất cả đều là pháp sư lên núi, nói chuyện phiếm chào hỏi đủ kiểu, rất náo nhiệt.
Đoàn người Diệp Tiểu Mộc cùng bọn họ hơi giữ khoảng cách một chút, vừa đi trên nhai đạo vừa khẽ thảo luận suy đoán có liên quan đến Nhân thần quan.
"Mọi người có nghĩ tới không, lần này sau khi Nguyên Tịch tuyên bố tìm được Nhân thần quan, người của Tam Giới Minh toàn bộ đều thất thanh, không có một ai nói gì hết, điều này quá không bình thường." Tô Yên nói rằng.
Diệp Tiểu Mộc nhíu mày nói rằng: "Bọn họ không phải là đang chờ đợi kết auảäả sao? Nhân †hần auan là đai e1 ä tam điới: hon ho không dám nhảv ra phản đối."
Tô Yên liếc hắn một cái nói: "Cậu nha, lúc đánh nhau thì đủ các loại kỳ tư diệu tưởng, trong cuộc sống lại thành kẻ ngốc, cậu cho là huynh đệ Kiến Minh dễ trêu? Người ta bày mưu nghĩ kế nhiều năm như vậy, mới gầy dựng được thế lực Tam Giới Minh, đương nhiên không chịu phục tùng người khác, huống chi Nhân thần quan này là thiệt hay giả còn chưa biết được."
Diệp Tiểu Mộc nhớ tới lần thảo luận mấy ngày trước, nói rằng: "Lần trước không phải cô nói, Nhân thần quan rất có thể là... Quay đầu nhìn thấy phụ cận rất nhiều pháp sư đi qua, nhanh chóng ngậm miệng không nói.
Tô Yên nói: "Chỉ mong tôi đã đoán sai, bằng không... Ngày hôm nay chỉ sợ phải có một hồi đại chiến."
Đoàn người đi thằng đến dưới chân núi Cửu Thiên Âm Dương Cung, Vương Tiểu Bảo nói mình muốn đi lên từ bên khác, bởi vì hắn là đệ tử cửa Phật, không muốn đi ngang qua chín tầng cung điện bên Đạo môn, đi bên kia vừa lúc còn có thể dâng hương dọc theo đường đi.
Khi đi vào tầng cung điện đầu tiên, tất cả mọi người lĩnh hương, qua một tầng cung điện sẽ dâng ba nén nhang, Diệp Tiểu Mộc nhìn những pho tượng thần tiên kia, đường cong uyển chuyển mượt mà, thần sắc giống như đúc, làm cho không khỏi dấy lên lòng tôn kính, thiết bị lắp đặt trong cung điện mặc dù không tính là hoa lệ, nhưng cũng rất cổ kính, chế tác tinh tế.