Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3446 - Chương 3453: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (3)

Chương 3453: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (3) Chương 3453: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (3)Chương 3453: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (3)

Diệp Tiểu Mộc thoáng cái chấn kinh, hắn chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã gặp heo đi, từng nghe người ta nói về chuyện tà vật nhận chủ, cũng từng huyễn tưởng tìm một yêu phó xinh lung linh đi theo bên người, cảm giác đó khẳng định rất phong cách.

Chỉ là, chuyện này thực sự phát sinh ở trước mắt, Diệp Tiểu Mộc vẫn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Cứ như vậy mà hiến hồn tinh, đến một tiếng báo trước cũng không có, dù sao nhận chủ cũng như cưới vợ đều là đại sự cả đời, làm như vậy cũng quá tùy ý, Diệp Tiểu Mộc vốn định cùng cô thương lượng một chút, đột nhiên nghĩ đến nghe người ta nói hồn tinh một khi phun ra, đối phương nếu như không thu lại sẽ héo rũ, sau đó đời này cũng không thể nhận chủ được nữa. Nhìn Nguyệt Quỳnh ánh mắt mong đợi đầy cõi lòng, cắn răng một cái, đưa tay ra nhận.

Hồn tỉnh rơi vào lòng bàn tay, lóe lên một cái, hóa thành một đạo ấn ký màu cam kề sát ở trên lòng bàn tay.

Đây... chính là nhận chủ rồi.

Diệp Tiểu Mộc tò mò dùng ngón tay đè xuống ấn ký, rưới linh khí vào, lập tức có một loại cảm giác kỳ diệu, có chút như là linh hồn xuất khiếu, sau đó cảm giác được tồn tại của Nguyệt Quỳnh.

Đây là tâm ý tương thông giữa chủ tớ.

Nguyệt Quỳnh nhếch miệng cười rộ lên, quỳ xuống dập đầu hành lễ với Diệp Tiểu Mộc, nói: "Nguyệt quỳnh bái kiến chủ nhân."

"Chuyện này... Ngươi gọi tên ta là được."

"Như vậy sao được, như vậy đi, công chúa nhà ta khi gặp Diệp Thiếu Dương đều kêu lão đại, ta cũng gọi ngươi là lão đại nha. Hì hì, sau đó ta sẽ là người của ngươi."

Diệp Tiểu Mộc cố sức hít một hơi, lẩm bẩm nói: "Thế nào mà cảm giác cứ như mới cưới vợ..."

"So với vợ còn thân hơn, kết hôn chỉ là trên pháp luật, giữa chủ tớ đã có hồn ấn tương liên, tâm ý tương thông." Nguyệt Quỳnh đùa vui cười rộ lên.

Sai khi trở thành chủ tớ, quan hệ của hai người thoáng cái trở nên gần gũi hơn, đối với Nguyệt Quỳnh mà nói, Diệp Tiểu Mộc lập tức trở thành người thân nhất trên đời này, lập tức nhảy về phía trước đến trước mặt hắn, kéo cánh tay của hắn, nói rằng: "Bảo bối tuy rằng thực lực không đủ mạnh, thế nhưng rất thông minh đó nha, biết làm nũng biết làm ấm giường, sau này đi theo lão đại lăn lộn, dầu sôi lửa bỏng cũng không từ."

Diệp Tiểu Mộc cười mếu.

Hắn tạm thời không nghĩ ra có điểm gì tốt, trái lại cảm giác như có thêm một muội muội, tương lai không thiếu được phải chăm sóc cô các kiểu, được rồi, trở lại còn phải ăn nói với Tô Yên, có thể cô còn nổi cơn ghen... Nghĩ lại chuyện này cũng khá đau đầu đây.

"Lão đại, ta cảm giác con người ngươi thật là lạ, lúc ngươi đánh nhau dùng mưu kế nào cũng rất lợi hại, đến Tiêu Đồ cũng bị ngươi gạt, ngươi rõ ràng rất thông minh, nhưng sau đó lại rất ngớ ngẩn, rõ ràng có cơ hội giết cô ta, thứ nhất ít đi một kẻ thù, thứ hai còn có thể có được long tỉnh và nghịch lân của cô ta, nhưng ngươi lại thả cô ta đi, ngươi nha, thật không biết nói như thế nào mới đúng!"

Nguyệt Quỳnh liếc mắt nhìn hắn, nói: "Trừ phi ngươi thực sự là con trai của Diệp Thiếu Dương, nếu không bảo bối thật sự không nghĩ ra pháp sư nào lại rộng lượng như vậy."

"Ta muốn giết cô, cũng là vì trừ hại cho nhân gian, nhưng ta không làm được chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, chớ đừng nói chỉ là loại chuyện giết người đoạt bảo, ta không bao giờ làm được."

"Cho nên ta mới nói là ngươi ngốc."

Diệp Tiểu Mộc chuyển tới chính diện, hai tay đè xuống bả vai của cô, dùng tư thái rất nghiêm túc nhìn cô nói rằng: "Quỳnh Quỳnh, ngươi nay đã là người của ta, ta phải nói cho ngươi biết, những việc ngươi nói ta sẽ không làm được, không hợp với đạo tâm của ta, ta vốn dĩ lựa chọn tu hành chính là xuất phát từ hứng thú, cũng không quá ham muốn trở thành đại nhân vật gì, cho nên những chuyện tương tự sau này không nên nhắc lại."

Nguyệt Quỳnh quệt quệt miệng, nói: "Nhân gia cũng là lo lắng cho ngươi mà. Lão đại yên tâm, ta cũng không phải cái gì tà tu chỉ yêu, ta luôn rất nghe lời, cũng không có gì đạo tâm không đạo tâm, nói chung sau đó ngươi để cho làm gì ta sẽ đi làm việc đó, mọi chuyện ngươi giúp ta ra quyết định là được."

Diệp Tiểu Mộc nghe cô nói như vậy có chút không biết nói gì, nhưng mà trong lúc nhất thời cũng không nói rõ được với cô, chỉ có tương lai từ từ nói với cô, lập tức mang theo cô leo lên một đỉnh núi, tỉ mỉ phán đoán phương hướng, sau đó cùng nhau tìm đường trở lại.

Dọc theo đường đi vì Nguyệt Quỳnh hỏi han, Diệp Tiểu Mộc mới kể ra tình huống của mình, bao gồm cả lai lịch Hiên Viên kiếm, Nguyệt Quỳnh nghe nói kiếm là tự tay Ngô Gia Vĩ cho, cũng là khiếp sợ không thôi, kêu Quỷ Liên Minh. Nói rất nhiều lợi ích các loại.

Diệp Tiểu Mộc vốn muốn nói làm như vậy không phù hợp phong cách của mình, nhưng nghĩ tới cô cũng là lo lắng vì tiền đồ của mình, cũng không nói gì.

Đến chỗ có tín hiệu rồi, Diệp Tiểu Mộc liên lạc được với Tô Yên, cùng cô xác định vị trí, mang theo Nguyệt Quỳnh dựa theo định vị trên weixin một đường đi tới, khi sắp đến một lối vào của cảnh khu thì gặp được Tô Yên bọn họ.

Tô Yên, Vương Tiểu Bảo, Trần Hiểu Húc ba người đều ở đây, đây không có gì, để cho Diệp Tiểu Mộc có chút giật mình là Nguyên Tịch cũng có mặt, lúc gặp mặt, Diệp Tiểu Mộc còn chưa mở miệng nói gì, Tô Yên trực tiếp nhào tới trong ngực hắn, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.

Diệp Tiểu Mộc cũng rất cảm động, vỗ bả vai của cô nhỏ giọng an ủi một phen, Tô Yên từ từ ổn định tâm trạng lại, buông ra hắn, từ trên xuống dưới quan sát nửa ngày, nói rằng: "Cậu thực sự không có việc gì, không bị một vết thương nào sao?"

"Trước kia có chút mất sức, hiện đang khôi phục rồi."

Nguyên Tịch cũng đi tới, thân thiết nói rằng: "Anh không có việc gì thì tốt rồi, lúc trước làm tôi sợ muốn chết, lúc đó trong tay tôi có việc gấp không đi được, xử lý xong liền vội vàng tới."

"Đa tạ quan tâm." Diệp Tiểu Mộc gật đầu với cô, lời nói mặc dù nghe như là ứng phó, nhưng hắn là thật tâm cảm tạ, dù sao người ta bận rộn như vậy vẫn đến thăm mình.

"Ý, cô ta là ai?" Tô Yên lúc này mới phát hiện Nguyệt Quỳnh vẫn đứng ở sau lưng Diệp Tiểu Mộc.

Nguyệt Quỳnh lè lưỡi, đưa tay tạo hình chữ V với cô,"Chào chị dâu! Ta là yêu phó lão đại mới thu nhận."

Nhất thời mấy người đều giật mình nhìn lại Diệp Tiểu Mộc.

"Chuyện này..." Diệp Tiểu Mộc gãi đầu, thời khắc lúng túng cuối cùng cũng đến.

"Tôi nghĩ cậu cần phải giải thích cho đàng hoàng một chút." Tô Yên mắt liếc nhìn hắn.

"Giải thích, tôi đang giải thích đây!"

Dưới bóng mát tàng cây trên đường vào cảnh khu ở phía sau bọn họ, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, Lão Quách đã đứng ở nơi đó. Ban nãy Diệp Tiểu Mộc kể lại những gì bản thân đã kinh qua, bọn họ đều nghe được toàn bê_ "Tiểu sư đệ, đứa con trai này của đệ thật lợi hại a, có thể còn sống sót dưới tay Tiêu Đồ, còn thiếu chút nữa giết được cô ta... Chỉ bằng điểm này, sẽ không kém so với đệ năm ấy đâu." Lão Quách đưa tay vuốt chòm râu khen ngợi đối với Diệp Tiểu Mộc.

Tứ Bảo nói: "Huynh chính là khoe bản thân điều giáo thật là tốt chứ gì, nhưng mà hắn không thể nào lợi hại bằng Sơn Dương năm ấy."

Lão Quách nói: "Cậu nói như vậy cũng không đúng, người ta là đổi nghề giữa chừng, mới tu hành một năm, có tạo nghệ như hôm nay, đã rất khó lường rồi, tiểu sư đệ nhập môn từ nhỏ, thân kinh bách chiến, cái này ai cũng không so bằng, ta chẳng lẽ không biết?" Tứ Bảo nói với Diệp Thiếu Dương: "Lần này Tiêu Đồ ở dưới tay hắn đã chịu uất ức rất nhiều, chắc chắn sẽ không buông tha hắn, nếu quả thật tìm được hắn, ta sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chúng ta vẫn nên nỗ lực tìm được Tiêu Đồ, nói cho cô ta biết thân phận của Tiểu Mộc."
Bình Luận (0)
Comment