Chương 3452: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (2)
Chương 3452: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (2)Chương 3452: Đinh Đầu Thất Tiễn Thư (2)
Cảm giác này tựa như hai người không phải là đối thủ, mà là thi đấu thể thao —— đúng, tựa như môn trượt băng nghệ thuật các hạng mục hai người phối hợp———hợp tác trong đó, phối hợp xoay chuyển xê dịch ngươi tiến ta lui, loại phối hợp nhanh nhẹn ăn ý này không phải người người đều sẽ có, càng tuyệt đối hiếm sản sinh trong loại chiến đấu như thế này.
Nhưng nó đã xảy ra.
Tiêu Đồ có thể một lời nói ra cảm giác của Diệp Tiểu Mộc, là bởi vì cảm giác này cô cũng có, cô cũng hiểu được hoang đường, rõ ràng là trận chiến đấu lại đánh ra kết quả hoang đường là tâm ý tương thông.
"Chưa nói tới thích, chỉ là..." Diệp Tiểu Mộc lắc đầu, nỗ lực đánh đuổi ý niệm khiến bản thân sản sinh cảm giác tội lỗi này.
"Có chút động tâm phải không?"
Diệp Tiểu Mộc không trả lời, nhưng càng thêm không hạ thủ được nữa.
Lúc này giao nhân nỗ lực đi tới, nói rằng: "Đại pháp sư, ngươi mau giết ả, nếu không phải tương lai ả nhất định giết ngươi, hơn nữa... Giết ả có thể lấy được long tỉnh trong cơ thể ả, đây chính là món đồ cực tốt..."
Diệp Tiểu Mộc nhíu mày.
Tiêu Đồ cười to,"Diệp Tiểu Mộc, ngươi thấy không, cô ta mới vừa được cứu vớt, mà bắt đầu mưu đồ lợi ích rồi, sinh linh trên đời này, nào có cái gì thiện ác đúng sai, đều là ÿ mạnh hiếp yếu."
"Đại pháp sư ngươi nhanh lên đi, hôm nay thân thể ta tê dại, không cách nào động thủ được..."
Diệp Tiểu Mộc giơ Hiên Viên kiếm, chuẩn bị hơn nữa ngày, cuối cùng vẫn là bỏ qua, nói rằng: "Cô ta bây giờ bị vây khốn, cũng không phải sợ cô ta, chúng ta đi thôi."
"Ä là thần long thiên niên, long tỉnh cực kỳ trân quý, cơ hội ngàn năm một thuở!"
"Đừng nói nữa, đi nhanh đi."
Diệp Tiểu Mộc sau cùng liếc mắt nhìn Tiêu Đồ, nói: "Ngươi không nên suy nghĩ nhiều, ta không giết ngươi, là bởi vì ngươi cũng không muốn giết ta... Tương lai ngươi muốn báo thù thì cứ tới tìm ta!"
Nói xong quay đầu rời đi.
"Ta sẽ tìm được ngươi, cả đời này ta đều sẽ quấn lấy ngươi! Ha ha!" Diệp Tiểu Mộc đỡ giao nhân, theo sơn động một đường đi ra ngoài, lúc xuất sơn, đưa mắt nhìn bốn phía tất cả đều là sơn dã, cũng không phân rõ phương hướng, hai người không dám dừng lại, cắm đầu đi về phía trước, đi thằng đến một sơn cốc, một con sông nhỏ chảy xuyên qua sơn cốc, giao nhân kêu chờ một chút, trả y phục lại cho Diệp Tiểu Mộc, bản thân nhảy vào trong nước, ở dưới nước mấy phút mới ra ngoài, lắc lắc nước trên người, trên người đã có thêm một chiếc váy màu trắng.
Diệp Tiểu Mộc hoài nghỉ váy này là cô dùng yêu thuật huyễn hóa ra, bởi vì cô từ trong nước đi ra, nước trên y phục lắc một chút là đã khô.
Con người cô cũng biến thành thần thái sáng láng.
"Giao nhân cùng long, có một điểm chung, chúng ta có thể hấp thu tỉnh hoa trong nước, mặc kệ bị thương nặng đến mấy, chỉ cần vào trong nước, một hồi là có thể khôi phục."
Cô nhìn hai bên một chút, nói: "Hiện tại không cần phải sợ, trên đường đi ta đã thanh lý vết tích, cô ta không tìm tới nơi này đâu."
Diệp Tiểu Mộc ngồi nghỉ ngơi ở trên một tảng đá, cuộc chiến đấu trước kia gần như cũng hút sạch chân khí trong cơ thể hắn, lại chạy đường xa như vậy, thực sự có chút chịu không nổi.
Giao nhân ở đối diện nhìn chằm chằm hắn, nói rằng: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Trước kia ta không có nói xạo với cô ấy, ta là Diệp Tiểu Mộc, đệ tử Mao Sơn."
"Ta là Nguyệt Quỳnh, là giao nhân Đông Hải."
"Tại sao cô lại bị thủ hạ của cô ta bắt giữ?"
"Còn không phải là do Tam Thanh Sơn gần đây muốn chọn ra nhân thần quan sao, ta muốn tới đây xem lễ... Cũng là không may bị cô ta bắt được."
"Nữ thủ hạ kia cũng rất lợi hại phải không?"
"Cá chép tỉnh kia không lợi hại, chỉ là trong tay có một mảnh nghịch lân của Tiêu Đồ, có thể áp chế tất cả yêu tỉnh, ta đánh không lại."
Diệp Tiểu Mộc lúc này mới nhớ tới, ban nãy khi đánh với Tiêu Đồ, nữ thủ hạ đó không vào động, đến sau cùng cũng không xuất hiện, kỳ thực có thời gian hắn cũng đề phòng nữ thủ hạ đó sẽ đến hỗ trợ, chẳng qua là lúc đó cũng không đoái hoài tới. Nói ra với Nguyệt Quỳnh, Nguyệt Quỳnh nói đây là thói quan của tiêu đồ, thời điểm cô "dùng cơm", tuyệt đối không được có người ở bên cạnh quấy rối, cho nên nữ thủ hạ tám phần mười lẫn ra xa xa ngủ ngon mất rồi. "Nhưng mà lúc này có thể cô ta đã tính toán thời gian, phải đi thu thập hài cốt vân vân các thứ, phong ấn Đinh Đầu Thất Tiễn Thư của ngươi khẳng định sẽ bị giải khai, Tiêu Đồ sẽ không bỏ qua của ngươi."
Diệp Tiểu Mộc gật đầu, hắn cũng biết mình đã gây ra đại phiền toái, với thực lực của Tiêu Đồ, tương lai chỉ cần gặp mặt, mình nhất định là chết chắc, cho dù có thêm bọn Tô Yên cũng đều không phải là đối thủ của cô.
Nghĩ đến Tô Yên, Diệp Tiểu Mộc nhớ tới bọn họ tám phần mười vẫn đang lo lắng cho mình, vì vậy lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho cô, kết quả trong núi nên không có tín hiệu.
"Ngươi dùng điện tín à, điện tín tín hiệu kém lắm, sau này ngươi đổi sang dùng thẻ di động đi." Nguyệt Quỳnh nói.
"Cô còn biết cả điều này?" Diệp Tiểu Mộc có chút kinh ngạc.
Nguyệt Quỳnh cười nói: "Ngươi cho là yêu tinh đều là trốn ở trong núi sâu khổ tu sao, bọn ta bình thường đều lang thang ở nhân gian, ta còn có cả thẻ căn cước đó."
Diệp Tiểu Mộc cũng cười theo, nói rằng: "Sau này cô cũng cẩn thận một chút, đừng bị con rồng kia chộp được."
"Không đâu, đối với ả tôi chỉ là một món ăn mà thôi, ả sẽ không nhận ra ta." Nhắc tới điều này, Nguyệt Quỳnh tức giận nói rằng: "Tiêu Đồ chính là một phong bà tử Vương bát đản ký sinh trùng yêu trung bại hoại, gia tộc bọn ta cùng ả kỳ thực coi như có quan hệ, nhưng ả luôn tìm cách đối đầu bọn ta, mấy năm nay không biết bị ả ăn bao nhiêu rồi!"
"Quan hệ thế nào?" Diệp Tiểu Mộc hiếu kỳ.
"Ngươi không biết?" Nguyệt Quỳnh có chút giật mình,"Công chúa nhà bọn ta là yêu phó của Diệp Thiếu Dương, Tiêu Đồ là sư muội của Đạo Phong, nói vậy là thấy quan hệ này cũng đủ gần rồi, nhưng ả đối với bộ tộc giao nhân bọn ta... Ai, không nói những chuyện này nữa."
Ánh mắt Nguyệt Quỳnh rơi vào vỏ kiếm phía sau lưng hắn, hỏi: "Đây thật sự là Hiên Viên kiếm?"
Sau khi trả lời Diệp Tiểu Mộc xác định, Nguyệt Quỳnh từ trên xuống dưới quan sát hắn, nói rằng: "Hiên Viên kiếm ở trên người ngươi, ngươi nhất định không phải là người thường, ngươi không muốn nói cho ta biết thì cũng bỏ đi, nhưng mà ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ không nói ra."
Diệp Tiểu Mộc nói: "Ngươi có tính toán gì không?"
"Không có tính toán gì, ta người đến nhân gian mấy năm, cũng là thể nghiệm các loại, sau này... Ta đi theo ngươi là được rồi."
"Theo †a2" Diên Tiểu Môêc mở †o hai mắt nhìn. Nguyệt Quỳnh thở dài, cảm khái nói rằng: "Vốn gần đây có bằng hữu mời ta đi Kobe ăn thịt bò, lại đi Hokkaido ngắm tuyết, ma xui quỷ khiến thế nào ta lại tới đây, sau đó được ngươi cứu... Nghĩ lại tất cả đều là duyên phận, giao nhân bọn ta rất trọng ân tình, cũng không có gì đáng nói..."
Cô há miệng, hộc ra một đồ vật màu cam sáng trong suốt, tựa như một đom đóm cỡ lớn, bay lượn ở trước mặt.
"Đây là hồn tinh của ta, sau này, ta sẽ là yêu phó của ngươi."
Tà vật nhận chủ!
Diệp Tiểu Mộc thoáng cái chấn kinh, hắn chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã gặp heo đi, từng nghe người ta nói về chuyện tà vật nhận chủ, cũng từng huyễn tưởng tìm một yêu phó xinh lung linh đi theo bên người, cảm giác đó khẳng định rất phong cách.
Chỉ là, chuyện này thực sự phát sinh ở trước mắt, Diệp Tiểu Mộc vẫn có chút bất ngờ không kịp đề phòng.