Chương 3456: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (1)
Chương 3456: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (1)Chương 3456: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (1)
Bạch Vi chậm rãi đi tới trước đài, tiếp nhận micro từ trong tay Nguyên Tịch, nhìn quanh một vòng những người ở hiện trường, lúc này toàn trường yên lặng, lặng ngắt như tờ, chờ cô lên tiếng.
Bạch Vi bắt đầu giải thích mình làm sao thông qua nhập định để cảm giác được sự tồn tại của Tu Di Sơn, sau đó đi tới trước Tu Di Sơn —— tại Lâm giới, giữa Thái Hư Hóa Cảnh và Vô Sắc Thiên.
Bởi vì cô đã nhận được tác động, xuyên qua hư không đi tới chỗ này, đi lên Tu Di Sơn.
"Giữa nước và trời quấn quanh Tu Di Sơn, là chỗ Thần giới, quá khứ vạn ngàn năm qua những đại năng tiên tri, bán thần chân chính phi thăng Thái Hư Vô Cực, Bà Sa Niết bàn... đều đến nơi này, thành chư thiên thần phật, một khi có người ngoài ý đồ xông vào cấm địa Tu Di Sơn, lập tức sẽ dẫn phát chư thần công kích, không ai có thể chịu đựng được, cho dù là Vô Cực Quỷ Vương, Phong Đô đại đế đi cũng giống như vậy. . ."
"Móa!"
Trong bụi cỏ ở ngoài tường cung, Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo, Lão Quách và Ngô Gia Vĩ bốn người cộng với Qua Qua ẩn thân trong đó, nghe Bạch Vi nói đến đây, Diệp Thiếu Dương không nhịn được mắng một tiếng.
Vài người không hiểu nhìn sang hắn, chỉ có Lão Quách thở dài, nói: "Không ngờ được."
Tứ Bảo nhìn hắn lại nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Đừng đánh đố nữa, có ý tứ?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Hiểu Húc bán đứng chúng ta, miêu tả cho Bạch Vi những gì có liên quan đến Tu Di Sơn—— đại khái là nói cho Nguyên Tịch biết, sau đó Nguyên Tịch nói lại với Bạch Vi. Cái đồ ăn cây táo, rào cây sung!"
Tứ Bảo giờ mới hiểu được hắn có ý gì, hỏi: "Mọi người muốn nói, tình hình có liên quan đến Tu Di Sơn? Có khi nào bọn họ thực sự có đi qua?"
"Xin cậu đó, cậu cho là ai cũng có thể tìm tới lối vào Lâm giới?"
Lão Quách chen vào một câu,"Là Hiểu Húc nói chắc chắn không sai, nhưng mà ta đoán tám phần mười là bị huynh muội Nguyên Tịch dụ dỗ nói ra, Hiểu Húc hài tử này ta tin tưởng, nó sẽ không làm phản đề."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm nói: "Tốt nhất là như vậy."
Kỳ thực tình huống có liên quan đến Tu Di Sơn, Diệp Thiếu Dương khâng sơ tiết lâ ra naoài. hắn Io lắng chính là nếu nhì Trần Hiểu Húc đã nói ra chuyện này, vậy có khi nào cũng sẽ nói những tin tức khác, tỷ như mình đã trở về, dù sao Trần Hiểu Húc cũng biết thật nhiều cơ mật. Nhưng mà nói cho cùng, hắn vẫn mong muốn bản thân không nhìn nhầm người.
Mấy người tiếp tục nghe Bạch Vi nói tiếp:
"Ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, tự nhiên sẽ không bị chư thần làm khó, vì vậy ta ở trên đỉnh núi Tu Di Sơn, có các loại pháp tướng uy nghiêm vô thượng, khó có thể nói, được ánh sáng chư thần chiếu rọi, ta hoàn toàn thức tỉnh rồi... ."
"Chờ một chút!"
Dưới đài đột nhiên có người cắt đứt cô, mọi người quay đầu nhìn lại, thấy lại là Kiến Dương.
Hắn lại làm khó dễ ngay vào lúc này!
Ai cũng biết huynh đệ bọn họ khó chịu, biết bọn họ nhất định sẽ nhảy ra phản đối, nhưng không nghĩ tới sớm như vậy, Bạch Vi còn chưa nói hết lời.
Bạch Vi ngừng nói, nhìn hắn.
Kiến Dương nói: "Xin hỏi Cửu Thiên Huyền Nữ, Tu Di Sơn là dạng gì, xin miêu tả một chút cho bọn ta biết, thuận tiện nói xem ngươi thức tỉnh như thế nào?"
Bạch Vị nói: "Không nói được."
"Cái gì?"
"Thần tích không thể nói cùng người phàm. Chớ đừng nói chỉ là ở trước mặt nhiều người như vậy."
Kiến Dương nghe xong lời này, trong lúc nhất thời bị nghẹn họng. Hắn không nghĩ tới Bạch Vi sẽ lấy những lời như vậy để chống đối, trong suy nghĩ của hắn, Bạch Vi nhất định sẽ hư cấu lại lời nói dối, giảng Tu Di Sơn đó là thế nào thế nào, tuy rằng bọn họ cũng không có ai từng đi qua Tu Di Sơn, nhưng chỉ cần là lặp lại lời nói dối, vậy nhất định sẽ xuất hiện lỗ thủng và chỗ mâu thuẫn, Kiến Dương ở Phật môn nổi tiếng vì tài hùng biện, chỉ cần để cho hắn nắm những lỗ thủng này, dùng lời nói sắc bén công kích cô, trước mặt nhiều người như vậy, cho dù không thể chứng minh cô là giả, chí ít cũng có thể để cho cô phải xấu hổ, đả kích cô hạ thấp uy vọng của "Cửu Thiên Huyền Nữ".
Kết quả người ta không tiếp chiêu, dùng một lý do khiến hắn không phản bác được để giải trừ nguy cơ lần này.
Kiến Dương không nói gì, liếc mắt nhìn Kiến Minh bên cạnh, nhún vai. phiên dịch thành ngôn ngữ nhân gian có thể hiểu được, chính là một câu nói: "Nhật xuất thanh thần thảo mộc sinh huy."
"Móa!"
Trong bụi cỏ, Diệp Thiếu Dương lại mắng một tiếng, đưa mắt nhìn Lão Quách, Lão Quách vẻ mặt bất đắc dĩ, Diệp Thiếu Dương lại là oán giận."Không ngờ tới hắn còn nói tới cả chuyện này!"
Lão Quách cau mày nói,"Ta vẫn chưa tin Hiểu Húc lại để lộ bí mật, không chừng. . . Là bọn hắn phái tà vật các loại gì đó, ẩn núp ở bên cạnh chúng ta, nghe được nội dung chúng ta nói chuyện? Tỷ như năm ấy chúng ta gặp phải ảnh mị kiểu đó?"
Diệp Thiếu Dương nhún vai nói: "Nếu như là ảnh mị tái sinh, thì đã làm lão đại bọn họ rồi, đâu cam tâm bán mạng cho bọn họ. Điều đó không có khả năng, với thực lực của ta bây giờ, ngoại trừ cấp bậc Quỷ Vương, không ai có thể vô thanh vô tức mò đến bên cạnh đệ mà không bị đệ phát hiện."
Trên đạo tràng, mọi người nghe Bạch Vi nói thần dụ xong, đều châu đầu ghé tai xì xầm.
Vương Tiểu Bảo quay đầu nhìn Trần Hiểu Húc, Trần Hiểu Húc lắc đầu, biểu thị không phải là mình nói, nhưng mà khi hắn nghe được thần dụ, nội tâm cũng là rung động, hắn tin tưởng Bạch Vi chính là Cửu Thiên Huyền Nữ, theo lẽ cô sẽ đi Tu Di Sơn thật, có được thần dụ như bản thân cũng không thành vấn đề, nhưng vì sao một chữ không sai, dù sao thần dụ đại âm hi thanh, những lời này không phải là thần trực tiếp nói thẳng, mà là Đế Thính lĩnh hội xong rồi mới dịch ra cho bản thân.
Thật giống như một câu thể văn ngôn, hai người khác nhau sẽ phiên dịch thành bạch thoại văn, chỉ cần không phiên dịch sai, ý tứ nhất định là giống nhau, nhưng rất khó một chữ cũng không sai chứ?
Chớ đừng nói chi nội dung thần dụ là một loại tính khái niệm, chuyển hóa thành ngôn ngữ nhân loại, cũng không có kết quả phiên dịch chuẩn hoá, vì vậy. .. Chuyện này có phải là cũng quá trùng hợp?
"Nhật xuất thanh thần thảo mộc sinh huy. Những lời này, là chú giải dành cho tên của Nhân thần quan, nhưng đây chỉ là câu đầu tiên của thần dụ, phía sau còn có nội dung. .. Ừm, bởi vì gọi là thần dụ, là thần để cho ta trực tiếp nhận biết ý niệm trong đầu bọn họ, rất nhiều địa phương không có cách nào khác phiên dịch trực tiếp, ta nói thằng kết quả, cái gọi là Nhân thần quan, không chỉ là một người, mà là hai người, câu chú giải này là dùng để giải khai, lần lượt chỉ về hai người, chư thần đã nói cho ta biết tên của bọn họ."
Kiến Dương nghe đến đó, nói rằng: "Cách nói này của ngươi thật tự muốn làm ra cái gì thần dụ, để chơi cho vui sao?"
Bạch Vi nói: "Thần dụ, chỉ dùng để làm bằng chứng cho thân phận Nhân thần quan, thần dụ không phải là cho ta nghe, là cho thế nhân nghe, cho các ngươi tin tưởng hai vị này chính là Nhân thần quan, mặt khác nếu như ta có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hoặc chậm chạp không thức tỉnh, thế nhân ai may mắn có thể đi Tu Di Sơn, cũng có thể nghe đến thần dụ, để thử tìm Nhân thần quan."
Kiến Dương bị những lý luận của cô bao vây lấy, nhất thời không nói gì.
"Trăm ngàn chỗ hở! Thực sự là trăm ngàn chỗ hở!"
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
Tứ Bảo cười nói: "Nhưng ngươi cũng không thể phủ nhận, muội tử này miệng lưỡi rất lợi hại."
Lão Quách nói: "Không liên quan đến miệng lưỡi, nhất định là huynh muội Nguyên Tịch sớm đã dạy cho cô ta, bọn họ có đầy đủ thời gian để bịa đặt tất cả, về lý luận chuyện này có thể vượt qua nghỉ vấn."