Chương 3457: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (2)
Chương 3457: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (2)Chương 3457: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (2)
Lão Quách nói: "Không liên quan đến miệng lưỡi, nhất định là huynh muội Nguyên Tịch sớm đã dạy cho cô ta, bọn họ có đầy đủ thời gian để bịa đặt tất cả, về lý luận chuyện này có thể vượt qua nghi vấn."
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Nói cách khác, hỏi bọn họ nhiều hơn nữa cũng vô dụng sao?"
"Có thể nói như vậy, dù sao cũng không có ai từng đi qua Tu Di Sơn, chỉ cần bọn họ giải quyết vấn đề hợp lý, vậy không ai có thể bác bỏ bọn họ." Lão Quách nhìn hắn một cái nói rằng,"Trừ phi đệ có thể đứng ra tất cả nói cho mọi người biết."
Diệp Thiếu Dương nhún vai.
Lão Quách nói: "Ta biết đệ nghĩ gì, nhưng đệ cứ chờ xem, nhìn cách bọn họ tiếp tục vần vò như vậy, sớm muộn gì vẫn phải là đệ lên sân khấu thu thập, đến lúc đó có thể sẽ càng thối nát hơn so với bây giờ."
Ngô Gia Vĩ tiếp lời, nói: "Ta không biết ngươi một mực do dự cái gì. Không giống như ngươi năm đó."
Qua Qua cũng nói: "Đúng vậy lão đại, những gì ngươi lo lắng ta nghĩ đều không là vấn đề."
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nói: "Những lý do ta nói trước kia, mặc dù quan trọng, nhưng cũng không phải là trọng yếu nhất, đối với các ngươi ta không có gì giấu giếm, nói thật vậy, thứ nhất, là nếu như ta bây giờ đứng ra tiếp quản Pháp Thuật Giới, những thanh niên thế hệ này coi như kết thúc cuộc chơi, bọn họ không có cơ hội một mình đảm đương một phía, cũng sẽ không có cách nào khác trở thành pháp sư mạnh nhất, tương lai sẽ ra sao? Không nói đến có thể thắng Quỷ Vương hay không, cho dù có thắng, sau này lẽ nào ta phải trấn thủ nhân gian cả đời?"
Đây là lần đầu tiên Diệp Thiếu Dương tung ra lý luận này, đám người Tứ Bảo nghe xong đều ngây ngẩn cả người.
Bọn họ không thừa nhận cũng không được, Diệp Thiếu Dương nói có nhiều chỗ đúng.
Chỉ cần có Diệp Thiếu Dương nắm trong tay Pháp Thuật Giới, hắn tuyệt đối sẽ là đệ nhất, bình thường không có gì, một khi có cường giả chân chính xâm chiếm nhân gian —— như Vô Cực Quỷ Vương chẳng hạn, lĩnh quân đối kháng chỉ có thể là hắn, cứ như vậy, pháp sư trẻ tuổi lại không thể có được rèn đúc thực sự—— nếu như không trải qua đại chiến, bọn họ không thể nào trưởng thành đến trạng thái mạnh nhất. chí động lực tu hành đều sẽ hạ thấp: Dù sao mặc kệ tu luyện thế nào đều không đảm đương nổi đệ nhất nhân, thiên tài chân chính sẽ mất đi động lực, sẽ đi lên con đường tà tu, ý đồ mưu toan vượt lên đánh bại Diệp Thiếu Dương, đến lúc đó sẽ mang đến tai nạn cho Pháp Thuật Giới...
Tuy rằng nói vậy có cảm giác như hơi mang thuyết âm mưu, nhưng đoàn người phân tích xong đều thấy đây là chuyện có xác xuất cao thậm chí tất yếu sẽ xảy ra. Lão Quách hít một hơi lãnh khí, nói: "Chờ chút nào, có chút loạn, cứ như vậy, tiểu sư đệ tuy rằng thiên hạ vô địch, nhưng quá khứ nhân vật lợi hại tương tự đều đã quá độ thế nào? Hử?"
"Cho nên, cường giả chân chính sau khi hoàn thành sứ mạng của mình đều phi thăng, sẽ đi Tu La giới, sẽ trở lại Tu Di Sơn, tự hủy linh thân, hóa thành một trong những chư thần ý chí."
Diệp Thiếu Dương nói rằng,"Trước kia đệ cũng nghiên cứu qua, loại thời đại quá độ này, thông thường đều là ở trong những năm tháng hòa bình, một pháp sư mạnh nhất giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, trước ta còn không hiểu bọn họ tại sao muốn làm như vậy, hiện tại đã biết rõ, là muốn bỏ vị trí, nếu không đám thanh niên phải bắt đầu thế nào? Dựa vào cường giả thế hệ trước vẫn luôn chống đỡ, chung quy là muốn chết già, đến lúc đó vạn nhất có Quỷ Vương, Hậu Khanh, Minh Hà Lão Tổ siêu cấp cường giả xâm chiếm nhân gian, dựa vào những người trẻ tuổi chưa từng đánh nhau ác liệt chân chính trận nào, vẫn luôn bị áp chế, tất nhiên là không được rồi."
Đám người Lão Quách hai mặt nhìn nhau.
"Vậy tại sao trước đây không có nói ra những chuyện như vậy, chí ít cho tới bây giờ chúng ta chưa nghe nói qua." Lão Quách nói.
"Không phải là đệ khoe khoang, chỉ có thực sự đến đỉnh núi, mới có thể lĩnh ngộ đạo lý này, đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiêng đi nói, tự mình ẩn lui là tốt rồi."
Tứ Bảo nói: "Nhưng nếu như hiện tại cậu ẩn lui, dựa vào những đứa trẻ chỉ biết nội đấu này, địch nổi Quỷ Vương và Minh Hà Lão Ma?"
"Cho nên vấn đề ở nơi này a, hiện tại tôi lui cũng không xong tiến cũng không được, tôi đã suy nghĩ thật lâu, mới hiểu được vì sao xuất hiện loại sự tình này, bởi vì, tôi xuyên việt, tôi thiếu mất mười sáu năm, nếu như trận chiến năm ấy tôi thắng, có lẽ phong ấn Quỷ Vương, sau đó đăng phong tạo cực, không còn dục vọng tu hành, nhất định sẽ tạm ẩn lui, giao thời đại lại cho đám người tuổi trẻ này, còn có thể thu nhận mấy đồ đệ giỏi tự mình giáo dục.
Như vậy thì ngày hôm nay, cho dù Quỷ Vương xuất hiện, những người việt hết mười sáu năm, thanh niên thế hệ này cũng đã trưởng thành, tôi lại không già..."
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương lộ ra một nụ cười thê lương,"Mặc kệ tôi thừa nhận không thừa nhận, sự tồn tại của tôi ảnh hưởng đến đoàn kết và phát triển của Pháp Thuật Giới, điểm này, thật đúng là mỉa mai."
Mọi người trầm ngâm không nói, trong lòng cũng là cảm khái không thôi.
Tứ Bảo lẩm bẩm nói: "Hay là, sự tình không có phức tạp như cậu tưởng tượng."
"Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng một đời người chỉ có thể làm chuyện của một đời người, năm ấy Vô Cực Thiên Sư, sư phụ tôi, Đạo Uyên chân nhân, Trương Vô Sanh... Còn có các tiền bối chết ở trong trận chiến cùng Tinh Nguyệt Nô ấy.
Vài thập niên trước lúc chúng ta vẫn lúc nhỏ, Pháp Thuật Giới là bọn họ, nhưng sau khi chúng ta lớn lên, bọn họ người thì chết người thì đi, nhường vị trí cho chúng ta, mới có sự trưởng thành của thế hệ chúng ta. Một đời truyền một đời, là như vậy."
Ngô Gia Vĩ lắc đầu, nói rằng: "Nhưng bọn họ đều là chết trong chiến đấu..."
"Đây là thiên mệnh, văn tử gián võ tử chiến(*), pháp sư chính là phải chết ở trên chiến trường, cho dù không chết, cũng không chạy thoát khỏi tạo hóa thiên mệnh, phi thăng vô cực, linh khí trở về tam giới. Có lẽ trận chiến mười sáu năm trước ấy, ta nên chết cùng Quỷ Vương, nhưng bọn ta lại cũng chưa chết, cùng nhau mất tích, kéo dài thiên kiếp cho tới hôm nay, đây coi như là lợi dụng quy tắc lỗ thủng thời gian để sửa kịch bản, cho nên tạo thành khó xử hôm nay."
(*) văn sỹ dám chết vì can gián, võ sỹ dám chết vì chiến đấu
Mọi người đều trầm mặc, đến Qua Qua cũng ngồi xổm trên bả vai hắn, rơi vào trầm tư.
Một lát sau, Lão Quách hít sâu một hơi, thì thào nói rằng: "Ông trời ơi, tại sao đệ lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy."
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, một lát sau nói rằng: "Mọi người cũng đừng lo lắng, nếu như đám người này thực sự không dùng được, tôi sẽ không có biện pháp nào khác là phải xuất sơn, cũng không thể để cho Pháp Thuật Giới loạn lạc như vậy."
Tứ Bảo khoát tay lên trên bả vai hắn, cười nói: "Những chuyện này tôi đều không xen vào, pháp sư chính là tróc quỷ, tôi tin tưởng cậu nhất định Lão Quách nhớ tới một việc, nói rằng: "Tiểu sư đệ có phải đệ đang lo lắng một khi đệ ra mặt rồi, sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của Tiểu Mộc?"
"Đích xác là đệ có nghĩ tới tìm người nối nghiệp."
"Cái này à, với tốc độ trưởng thành hiện nay của Tiểu Mộc, còn cần một năm rưỡi nữa mới có thể thành tài."
Diệp Thiếu Dương hé miệng cười,"Ai nói cho huynh biết đệ chọn người nối nghiệp là hắn?"
Mọi người ngơ ngẩn.
Diệp Thiếu Dương nhìn lại giữa quảng trường, ánh mắt tìm kiếm Trần Hiểu Húc ở trong đám người, trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Lúc này, Bạch Vi sắp kết thúc lời phát biểu, đang chuẩn bị tuyên bố Nhân thần quan.
Tất cả mọi người ngừng thở, chờ cô tuyên bố tên hai người.
Kiến Minh nắm chặt song quyền, nói khẽ với Kiến Dương: "Chuẩn bị hành động!"
"Vị Nhân thần quan thứ nhất, chính là... Trần Hiểu Húc."