Chương 3458: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (3)
Chương 3458: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (3)Chương 3458: Tuyên Bố Nhân Thần Quan (3)
Lúc này, Bạch Vi sắp kết thúc lời phát biểu, đang chuẩn bị tuyên bố Nhân thần quan.
Tất cả mọi người ngừng thở, chờ cô tuyên bố tên hai người.
Kiến Minh nắm chặt song quyền, nói khẽ với Kiến Dương: "Chuẩn bị hành động!"
"Vị Nhân thần quan thứ nhất, chính là... Trần Hiểu Húc."
Xôn xao ——
Mọi người kinh hãi kêu thành tiếng, đều quay đầu tìm kiếm hắn, dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn hắn.
Chính bản thân Trần Hiểu Húc cũng ngơ ngác.
Bạch Vi mỉm cười nói: "Nhật xuất thanh thần, giải nghĩa ra chính là hai chữ 'Hiểu Húc', Hiểu Húc sư huynh thiên phú sâu đậm, thực lực có một không hai trong Pháp Thuật Giới, hơn nữa hắn cũng chưa tới mười sáu tuổi..."
"Chúc mừng a!"
Diệp Tiểu Mộc cách hắn gần nhất, một tay ôm bờ vai của hắn, có vẻ còn kích động hơn so với hắn.
Đám người Vương Tiểu Bảo cũng đều hưng phấn mà kêu lên. Dù sao cũng là người một nhà, đều cảm thấy vui mừng cho hắn.
Tô Yên ở bên cạnh kinh ngạc đờ ra, nghĩ thầm không đúng a, dựa theo phân tích trước đó của bản thân, không phải là như vậy a.
"Cái quỷ gì vậy!"
Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên đứng lên, giật mình nhìn Trần Hiểu Húc.
Bọn Lão Quách cũng đều khiếp sợ không thôi, dựa theo phân tích của bọn họ,"Nhân thần quan" chắc là Nguyên Thần mới đúng a, thế nào lại đưa cho Trần Hiểu Húc?
Kiến Minh, Kiến Dương cũng giật mình nhìn nhau. Lần này bọn họ thực sự lúng túng, nếu như người được chọn ra là Nguyên Thần, như vậy bọn họ sẽ thẳng thắn hùng hồn nhảy ra phản đối, nhưng bây giờ là Trần Hiểu Húc...
Bạch Vi nói tiếp: "Hiểu Húc sư huynh, chính là một trong số Nhân thần quan, vị nhân thần quan khác, cũng là một thiếu niên, hắn là... Diệp Tiểu Mộc."
"Hả " Mọi người kinh kêu thành tiếng, những người biết Diệp Tiểu Mộc là ai, đều quay đầu nhìn về Diệp Tiểu Mộc, cũng có những người không biết hắn là ai, đều hỏi thăm nhau, sau đó biểu thị sợ hãi thán phục.
Diệp Tiểu Mộc vốn đang ôm cổ của Trần Hiểu Húc, đang trêu ghẹo hắn phải phát hồng bao các thứ, đột nhiên nghe được có người đọc tên của mình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả mọi người đang nhìn bản thân, cả kinh nói: "Hả, làm sao vậy?"
Tô Yên lắc đầu, âm thầm thở dài. Diệp Tiểu Mộc là Nhân thần quan, kết quả này lẽ ra cô phải vui vẻ mới đúng, nhưng cô thông minh nên vừa suy nghĩ đã hiểu được mọi chuyện.
"Cậu là Nhân thần quan!" Trần Ấu Bân và Tào Vĩ Ba vì hắn mà hoan hô lên, so với tiếng hoan hô dành cho Trần Hiểu Húc ban nãy còn lớn hơn.
Ta... thành Nhân thần quan rồi?
Lúc này Diệp Tiểu Mộc mới suy nghĩ đến điều này, lại càng thêm cảm giác như là đang nằm mơ.
Bạch Vi nói rằng: "Vị Diệp sư huynh này, có vài người có thể không quen thuộc mấy, hắn là đệ tử Mao Sơn, tu hành không được mấy năm, hôm nay thực lực nổi bật, câu thứ hai của nhật xuất thanh thần thảo mộc sinh huy, chính là ám hợp tên của hắn: Diệp Tiểu Mộc..."
Một pháp sư phía sau Kiến Dương đột nhiên đứng lên, cao giọng nói rằng: "Tên của hắn chỉ hợp 'thảo mộc', 'Sinh huy' hai chữ này giải thích thế nào? Chẳng lẽ còn có Nhân thần quan thứ ba hay sao, vậy có phải nếu như có thêm hai câu thần dụ, ngươi lại giải thích ra thêm bảy tám Nhân thần quan nữa?"
Bạch Vi nhìn hắn một cái nói rằng: "Thảo mộc sinh huy' hai chữ 'Sinh huy', là ám hợp cùng câu 'Nhật xuất thanh thần' phía trước, ngụ ý muốn hai vị Nhân thần quan này chỉ cần thân mật hợp tác, nhất định có thể đái lĩnh Pháp Thuật Giới đi tới hướng quang minh. Hơn nữa hai câu thần dụ này chỉ là tham khảo, Nhân thần quan là chư thần đã sớm tuyển định, ta trực tiếp nhận biết kết quả từ trong lời thì thầm của các thần."
Pháp sư kia hừ lạnh một tiếng nói: "Dù sao chính là ngươi nói cái gì thì là cái đó."
Bên cạnh mấy thành viên Tam Giới Minh cùng nhau ồn ào.
Lý Mộ Hiên cùng đám người Diệp Thần Thu Phong bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt mỉm cười thần bí khó lường, Tam Giới Minh cuối cùng cũng nhảy ra ngoài, vậy là tốt. Bọn họ tiếp tục không nói lời nào mà xem náo nhiệt. lạnh lùng, âm vang hữu lực nói rằng: "Đương nhiên là ta nói, ta là Cửu Thiên Huyền Nữ, chuyện này chỉ có ta có quyền lên tiếng, ta không nói lẽ nào các ngươi nói, vậy các ngươi nói đi, Nhân thần quan không nên là bọn hắn, thì nên là ai?"
Mọi người cứng họng.
Nguyên Tịch lúc này nói rằng: "Các ngươi nghĩ là không công chính sao? Mọi người đều biết, lần trước Mao Sơn dẫn đầu rời khỏi Pháp Thuật Hiệp Hội, lần này Nhân thần quan được tuyển ra, vẫn là hai vị đệ tử Mao Sơn, Bát tử của ta cũng không được chút lợi ích nào, nếu như kết quả giả, sẽ là thế này sao?"
Kiến Dương ha ha cười nói: "Ngươi cho chúng ta đều là ngu ngốc? Trần Hiểu Húc là nam nhân của ngươi, không chỉ là người của Bát Tử ngươi, còn là thành viên trung tâm nhất, còn Diệp Tiểu Mộc kia... Đừng cho là ta không biết gốc rễ của hắn, cái gì Mao Sơn, hắn chính là một kẻ đổi nghề giữa chừng, trên danh nghĩa là môn hạ Mao Sơn, chỉ sợ hắn đến Mao Sơn cũng chưa từng lên lần nào nhỉ?
Chọn hắn, chẳng qua chỉ vì hắn là một bù nhìn vô dụng, chọn hắn, là bởi vì hắn dễ bị nắm trong tay a, thân phận lại tương đối sạch sẽ, không thuộc về các đại trận doanh, hơn nữa người của chúng ta từng khinh thị hắn đắc tội với hắn, vừa lúc cho ngươi mượn hơi, đây coi là cái gì, lợi dụng thiên tử để sai khiến chư hầu sao? Mọi người chúng ta nhất định không phục!"
Hắn nói xong bên người lập tức vang lên một mảnh tiếng khen.
Nguyên Tịch đè nén lửa giận, nói rằng: "Các ngươi ồn ào cái gì, đơn giản chính là không có chọn người của Tam Giới Minh ngươi, lẽ nào chỉ có tuyển các ngươi, mới được coi là công bình công chính?"
Kiến Minh lúc này đứng lên, hắng giọng một cái, mở miệng nói rằng: "Chọn ai, chúng ta cũng không phục, ta không phải lo lắng vì Tam Giới Minh, dù sao chuyện liên quan đến an nguy toàn bộ Pháp Thuật Giới thậm chí Tam giới, không thể do một mình ai định đoạt. Các ngươi đừng vội phản bác, nếu thần dụ là lĩnh từ Tu Di Sơn, vậy ít nhất cũng dẫn chúng ta lên núi một lần, nhận biết chư thần lực, thật hay giả đi thì biết."
Bạch Vi nói: "Phàm nhân không lên được Tu Di Sơn. Chuyện này không có thương lượng."
Kiến Minh nói: "Không, chúng ta không lên, chúng ta muốn nhìn thấy ngươi lên, nếu phàm nhân bọn ta không làm được, vậy ngươi hãy chứng minh ngươi không phải phàm nhân như bọn ta đi."
Bạch Vi nghe lời này, hơi chút giật mình, lập tức cười nói: "Ngươi cho là trực tiếp leo núi sao, ta dùng nguyên thần đi lên, ta tuy là Cửu Thiên đi tới được."
Kiến Minh nói: "Cho nên chính là chết không có đối chứng?"
Nguyên Tịch lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Hôm nay là điển lễ công bố Nhân thần quan, trước mặt nhiều đồng nghiệp Pháp Thuật Giới như vậy, các ngươi lần lượt làm khó dễ, thật coi Pháp Thuật Giới là nhà của Tam Giới Minh các ngươi?"
"Không không, rõ ràng là nhà của các ngươi." Kiến Minh cũng nổi cáu, lạnh lùng nói,"Ngươi không có tư cách nói chuyện với ta, để Nguyên Thần đi ra đây."
Kiến Dương nói: "Tất cả chuyện trọng đại của Pháp Thuật Hiệp Hội, vẫn luôn là chư vị hiệp thương, hôm nay đại sự bực này, ngươi một nhà nói không tính, chư vị chưởng giáo đều ở đây, tất cả mọi người tỏ thái độ sao?"
Nói xong nhìn sang dãy ghế chưởng môn hàng thứ nhất.
Thành viên Tam Giới Minh, mỗi một môn phái đều không cần phải nói, ồn ào cả lên. Bên Song Tuyệt Bát Tử lập tức đánh trả, song phương cãi vã dữ dội, rất có cảm giác của những buổi nghị hội quốc tế phương tây.
Mãi đến khi lão đại song phương đứng ra để cho bọn họ tất cả câm miệng, tiếp theo song phương đều nhìn sang những chưởng giáo khác.