Chương 3462: Hai Nhân Thần Quan (1)
Chương 3462: Hai Nhân Thần Quan (1)Chương 3462: Hai Nhân Thần Quan (1)
Nói xong, Kiến Minh thiền sư phất tay áo rời đi.
Thành viên Tam Giới Minh cũng đều đứng dậy bỏ đi theo.
Nhìn hàng ghế, có ít nhất một phần tư vị trí đã trống, bởi vậy có thể thấy được thế lực Tam Giới Minh lớn ra sao, dù sao người ở chỗ này cũng không riêng gì hai đại liên minh, có không ít đều là những môn phái trung lập.
Những người còn lại tiếp tục sung làm khán giả.
Nguyên Tịch hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh, nói về phía microphone: ".. Nhân thần quan đã được chọn, coi như là mọi người đều vui mừng rồi, ừ... Ngũ Đài Sơn có chút không thuận, nhưng cũng là chuyện riêng của bọn họ. Chuyện ngày hôm nay tuyển ra Nhân thần quan sẽ nhanh chóng truyền tới Quỷ Vực, Vô Cực Quỷ Vương nhất định sẽ nhận được tin tức, nhưng nếu chúng ta đã dám công khai tuyên bố, ngược lại cũng không sợ hắn. Dù sao giai đoạn hiện nay Quỷ Vương còn không có biện pháp đi tới nhân gian. Minh Hà Lão Tổ sợ cũng không tới được.
Nhưng mà để phòng ngừa bọn họ phái người đến đây ám sát Nhân thần quan, từ hôm nay trở đi, hai vị Nhân thần quan sẽ ở lại trên núi không đi đâu nữa, trên núi có pháp trận gia trì, lại có nhiều cường giả trú thủ như vậy, hẳn là cũng đủ ngăn cản, nhưng mà để phòng ngừa lỡ như, chư vị nếu nguyện ý ở lại trên núi, toàn bộ chiếu chuẩn, Hiệp Hội phụ trách ăn ở, mặt khác, lầu hai Tàng Kinh Các của Hiệp hội sẽ mở cửa đón tiếp mọi người."
Nghe được những lời sau cùng này, không ít người mặt lộ vẻ vui mừng, Pháp Thuật Hiệp Hội bao năm qua có người phụ trách thu thập và chỉnh lý điển tịch (ngày nay gọi là Hàn Lâm Ti), sửa sang lại không ít bí tịch, bút ký tâm đắc của pháp sư cổ đại tu hành, cùng với các loại tri thức và tư liệu có liên quan đến tu hành, toàn bộ đều đặt ở trong Tàng Kinh Các, coi như là các đại lão không có việc gì cũng sẽ đi lật xem, nhưng thông thường pháp sư đi tới Pháp Thuật Hiệp Hội, chỉ có tư cách tiến vào lầu một Tàng Kinh Các, lầu hai những kinh quyển điển tịch trân quý bọn họ không có tư cách xem.
Đây cũng không phải là Pháp Thuật Hiệp Hội keo kiệt, thứ nhất là lo lắng trong pháp sư có kẻ dụng tâm kín đáo, học pháp thuật lợi hại đi ra ngoài làm chuyện xấu, cho nên phải có sàng chọn, thứ hai cũng là vì khích lệ mọi người, chỉ có lên làm đệ tử phục dịch của Pháp Thuật Hiệp Hội, hoặc là đệ tử thủ tịch ngoài nhị tuyến do môn phái báo tên mới có tư cách đi tới lầu hai Pháp Thuật Hiệp Hội đọc sách.
12 434A 4 - ke `.« .... . xy AC Q ^ˆ. «œ se « ~-/ˆ «4k .s` sa: A TH. cách, nghe xong lời này sao có thể không kích động, lập tức có rất nhiều người giơ tay báo danh.
Nguyên Tịch rất hài lòng đối với kết quả này, lúc này để cho những đệ tử phục dịch bắt đầu nhận đăng ký từng người một, tiếp theo lại tỏ thái độ bảo hôm nay dù sao cũng là đại thịnh hội của Pháp Thuật Giới, phát cho mỗi người ở đây ba viên tiểu nguyên đan, một viên có thể cung cấp chân khí, đại khái tương đương với đệ tử thông thường khổ tu ba tháng, vì vậy mọi người lại là một trận hoan hô.
Tiếp theo Nguyên Tịch lại tuyên bố, Nhân thần quan là niềm hy vọng của Pháp Thuật Giới thậm chí tam giới, mặc dù không có chức quyền, nhưng tất cả mọi người đều phải ủng hộ, chỉ cần là hai người bọn họ nói lên yêu cầu —— đương nhiên cũng không thể đưa ra yêu cầu vô lý, các môn phái cũng cần phải phối hợp. Người của Tam Giới Minh đều đi, những ai còn dư lại tự nhiên cũng không phản đối.
Vì vậy Nguyên Tịch tuyên bố điển lễ kết thúc, kế tiếp chính là thời gian chúc mừng, lúc này Nguyên Thần mới từ thiền điện đi ra, tự mình đái lĩnh đoàn người đi căn tin tham gia yến hội.
Mọi người lục tục đứng dậy rời đi, không ít người khi đi qua bên cạnh Trần Hiểu Húc và Diệp Tiểu Mộc đều biểu thị chúc mừng bọn họ, có một số người trước kia cùng nhau tham gia hành động thử luyện còn bắt đầu lôi kéo làm quen, mà Diệp Tiểu Mộc và Trần Hiểu Húc, vẫn ngồi ngây ra, gần như chết lặng thừa nhận hết thảy những điều này.
"Hai huynh muội này thật sự có thủ đoạn." Lão Quách cảm khái than thở.
Ngô Gia Vĩ nhìn chằm chằm thân ảnh Nguyên Thần đi xa xa nói rằng: "Tiểu tử này là một cường giả."
Có thể được hắn gọi là cường giả, tất nhiên không phải là cường giả thông thường.
Lão Quách nói: "Hắn thiên phú siêu quần, khổ tu hơn mười năm, vốn là rất lợi hại rồi, trước kia lại được Quỳ Ngưu lựa, truyền bí quyết Trường Xuân cho hắn, hôm nay thần công đại thành —— à, đương nhiên ở trước mặt tiểu sư đệ cũng chỉ có thể coi như có chút thành tựu. Nhưng nếu không có Tróc Quỷ Liên Minh chúng ta, hắn tất nhiên là muốn xưng bá Pháp Thuật Giới."
"Làm sao huynh biết rõ ràng như vậy?" Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc.
Lão Quách cười đắc ý,'Bọn họ vẫn phái người tới canh chừng ta, sư huynh ngươi cũng không phải đồ cùi bắp, trong cao tầng Pháp Thuật Hiệp Hội có nội tuyến của ta." Diệp Thiếu Dương nói: "Quỳ Ngưu đệ cũng có biết, hắn là thượng cổ thần thú Tu La giới, thực lực không ở dưới đệ, thế nào lại lựa hắn."
Cái này Lão Quách cũng trả lời không được."Nhưng mà, không chỉ một người tới, nghe nói Kim Quang Tiên, Ngân Nha Tiên và một số người nữa cũng tới, đều tự chọn lựa một đệ tử thích hợp để truyền lại công pháp."
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, mơ hồ nghĩ tới nguyên nhân. Nhưng mà Quỳ Ngưu và Kim Quang Tiên những thần chỉ này, đều bỏ mình trong trận chiến Tu La.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiếu Dương không khỏi lại nghĩ đến Thanh Vân Tử và Tiểu Mã, ngực lại bắt đầu thấy khó chịu.
Tuy rằng hắn đứng ở đỉnh nhân gian pháp thuật, nhưng ưu thương sinh tử vẫn chưa tham phá được, nhưng mà bản thân hắn nghĩ như vậy cũng rất tốt.
"Hôm nay linh khí nhân gian dư thừa chưa từng có, bọn họ lại được học thần công, nếu như có đủ thời gian, nhất định có thể làm nên trò trống." Lão Quách nói.
"Đệ rất muốn bọn họ làm nên trò trống, nhưng vấn đề chính là không có thời gian." Diệp Thiếu Dương nói.
"Chuyện xa xôi tạm không nói, hôm nay làm sao bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương nhìn thân ảnh xa xa của Trần Hiểu Húc và Diệp Tiểu Mộc, nói rằng: "Đệ nghĩ là chuyện tốt, có một số việc phải trải qua rồi mới có thể tỉnh ngộ."
"Có ý gì?"
"Chờ xem đi." Diệp Thiếu Dương đứng dậy vỗ vỗ cái mông,"Đi thôi còn có chuyện khẩn cấp phải làm."
Lão Quách và Ngô Gia Vĩ đều kinh ngạc nhìn hắn.
"Lúc đi lên núi đệ nhìn thấy một tiệm bán lẩu dê, rất nhiều người xếp hàng, mùi vị nhất định rất khá, sắp tới giờ cơm rồi, hiện tại đi có thể còn có mà ăn."
Lão Quách và Ngô Gia Vĩ không nói gì, không thể làm gì khác hơn là theo hắn hạ sơn.
Ngô Gia Vĩ lẩm bẩm nói: "Tại sao ta phải đi theo, ta là quỷ thi không cần ăn."
"Đợi lát nữa sẽ cho ngươi bám lên người ăn no nê được chưa!"
"Vậy thì được!" Ngô Gia Vĩ vọt đi tới đằng trước.
Tất à moi naười đi ăn cm. Trên quảng trường những người còn ở lại không nhiều lắm, chỉ có Nguyên Tịch, Bạch Vi, còn có mấy thành viên tinh anh của Song Tuyệt Bát Tử, sau đó chính là nhóm người Diệp Tiểu Mộc, ngoại trừ Vương Tiểu Bảo đã chạy xuống núi ra, những người còn lại đều ở đây.
"Chúc mừng nhị vị, nhân thần quan là các vị, từ góc độ của cá nhân tôi, điều này thực sự rất đáng vui mừng, nói lời không nên nói, cuối cùng cũng không rơi vào tay người khác, đỡ cho tôi đến ngày hôm qua vẫn lo lắng một hồi."
Bạch Vi ở bên cạnh nói rằng: "Biết sao được, tôi không thể sớm nói ra tên của họ, tất cả là vì an toàn của bọn họ."
Nguyên Tịch nhìn lại mặt hai người, thấy hai người chưa có biểu tình gì, nói rằng: "Hai ngươi làm sao thế, đến bây giờ còn chưa thích ứng vai sao?"
Trần Hiểu Húc nhìn Diệp Tiểu Mộc, nói: "Tôi không biết cậu ấy thế nào, dù sao tôi có một bụng những lời muốn nói."
Ánh mắt đoàn người đều tập trung ở trên mặt hắn, hiếu kỳ hắn sẽ nói ra cái gì.
Trần Hiểu Húc nhìn lại Bạch Vi, chậm rãi nói rằng: "Cô căn bản không phải là Cửu Thiên Huyền Nữ."
Bạch Vi ngẩn ra, chưa mở miệng, Nguyên Tịch đã trách mắng: "Hiểu Húc anh nói lung tung gì vậy!"
"Cô cũng cảm thấy là tôi nói lung tung?"