Chương 3466: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (1)
Chương 3466: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (1)Chương 3466: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (1)
Kết quả đến tới dưới chân núi, trước mặt là một người đang chạy tới, Diệp Tiểu Mộc nhìn kỹ là Trần Ấu Bân, vội chạy tới ôm lấy hắn.
Trần Ấu Bân không bị việc gì, kể lại chuyện mình bị bắt đến sơn động sau đó được thả ra như thế nào.
"Lúc tôi đang bị nhốt, nghe được có người tiến đến, nói chuyện với ma nữ, nhưng tôi bị giam ở góc sâu trong cùng, không nghe thấy bọn họ nói cái gì, chỉ có thể nghe được bọn họ hàn huyên rất lâu, sau lại cùng đi ra ngoài."
Mọi người đang cảm thấy kinh ngạc, cũng cảm giác được từng cỗ từng cỗ năng lượng ba động từ đỉnh núi cuồn cuộn chảy xuống, đi thêm về phía trước một đoạn, còn có thể mơ hồ nghe được tiếng đánh nhau.
"Tám phần mười là đả đấu ở phía trên, cũng không biết là ai, chúng ta đi giúp một tay!"
Nguyên Tịch ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều đi theo lên trên núi, kết quả năng lượng ba động càng ngày càng mạnh, giống như sóng nhiệt hướng về đoàn người, còn chưa tới giữa sườn núi, đại bộ phận người đã không thể đi lên được nữa.
Đoàn người đưa mắt nhìn nhau, ai ai cũng đều cảm thấy hoảng sợ.
Cường độ chiến đấu này, đáng sợ biết bao nhiêu?
Phải biết công chúa Long tộc là thượng cổ dị thú, một trong thất tuyệt Đạo môn, thực lực mạnh một chút cũng là bình thường, vậy bây giờ người cùng cô đối chiến là ai, vì sao sống đến bây giờ, hơn nữa nghe tiếng động và tiết tấu đánh nhau, tựa hồ không rơi xuống hạ phong.
"Tôi mạnh mẽ xông tới, sau đó tiếp ứng mọi người cùng đi lên một lượt!" Nguyên Tịch chọn một khe hở giữa năng lượng ba động, lập tức muốn tiến lên, đột nhiên từ trên tảng đá có một người nhảy xuống.
"Tiểu Bảo!"
Diệp Tiểu Mộc nhịn không được kêu lên.
Vương Tiểu Bảo gật đầu với hắn, nói rằng: "Chuyện của Ba Ba tôi đã nghe nói rồi, tôi cũng rất đau lòng, nhưng mọi người trở về hết đi, bọn tôi đang ở thu phục long nữ Tiêu Đồi!"
"Bọn... ngươi?"
"Bọn tôi, chính là Tróc Quỷ Liên Minh, cha tôi, còn có sư phụ tôi và mọi người. Các vị trở về đi." Đám người thất kinh. Không nghĩ tới người của Tróc Quỷ Liên Minh lại tới đây.
Nguyên Tịch tâm niệm bay lộn, nói rằng: "Vừa lúc bọn tôi tới đây để hỗ trợ, cậu cũng giúp giới thiệu bọn tôi với."
"Gặp mặt thì có thể, nhưng mà trước tiên phải đánh xong, chờ tôi sắp xếp. Còn chuyện giúp đỡ thì bỏ đi, Tróc Quỷ Liên Minh bao sân rồi, người đi lên lỡ như bị ngộ thương, tự gánh lấy hậu quả. Vậy nha tôi đi lên đây."
Vương Tiểu Bảo nói xong khoát tay áo với mọi người, xoay người đi lên núi.
Nhìn bóng lưng Vương Tiểu Bảo, trong lòng Diệp Tiểu Mộc dâng lên một trận ước ao.
Đoàn người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều rất không thoải mái, Tróc Quỷ Liên Minh làm như vậy, rõ ràng là khinh thường người khác. Nhưng có giận cũng không dám nói gì.
Nguyên Tịch nhún vai một cái nói với đoàn người: "Nếu như vậy, chúng ta đành phải nghe theo lời người ta nói thôi, Kiều Ngũ Chu Tam các anh lưu ở dưới chân núi coi chừng, một khi có kết quả lập tức nói cho tôi biết, còn lại chư vị chúng ta về núi trước đi thôi. Tiểu Mộc các cậu cũng đi chứ?"
Diệp Tiểu Mộc muốn ở lại, Tô Yên đương nhiên cũng theo hắn, vì vậy những người còn lại đều đi.
"Tróc Quỷ Liên Minh xuất thủ, cho dù đối thủ là long nữ, vấn đề cũng không lớn, yên tâm đi." Tô Yên nắm tay của Diệp Tiểu Mộc nói.
"Ta chỉ hận bản thân không đủ cường đại, không có cách nào giúp Ba Ba báo thù."
Diệp Tiểu Mộc cắn răng nói.
Tuy rằng Tào Vĩ Ba ở Pháp Thuật Giới là một người hoàn toàn vô danh, thái độ tu luyện cũng rất lười nhác, nhưng hắn dù sao cũng là người bạn đầu tiên của Diệp Tiểu Mộc ở Pháp Thuật Giới (Tô Yên dĩ nhiên không phải bạn bè), sau đó lại cùng nhau thử luyện, cùng nhau tham gia các loại hành động, cho tới nay vẫn là bạn tương đối thân, kết quả bởi vì không muốn bán đứng mình mà bị người ta sát hại... Diệp Tiểu Mộc nhớ tới tim lại đau như dao cắt.
Tô Yên cũng nói: "Chúng ta lẽ ra phải vui chứ, chúng ta không nhìn lầm người, trên người Ba Ba khắp nơi đều là khuyết điểm, nhưng hắn đối với bằng hữu vẫn là rất trung thành, đối mặt cái chết cũng sẽ không thay đổi, hắn rất đáng giá." cố gắng trở nên mạnh mẽ, mới có thể bảo vệ bạn bè của cậu, cũng có thể bảo vệ tôi."
Diệp Tiểu Mộc nói: "Tôi đâu có thể bảo vệ cô, tôi còn không lợi hại bằng cô."
"Đây chỉ là tạm thời, tôi sẽ không nhìn nhầm, tương lai cậu nhất định sẽ là người đứng ở chỗ cao nhất Pháp thuật giới."
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên một năng lượng ba động cực kỳ cường đại như thủy triều từ đỉnh núi lan tràn xuống, so với lúc nãy còn cường đại hơn mấy lần thậm chí mười lần, với thực lực của hai người căn bản vô pháp chống cự, chạy cũng không kịp, trực tiếp bị chấn động mà ngất di.
Dư ba từ từ tán đi, không nữa còn năng lượng ba động mới được sinh ra.
Cuộc chiến trên đỉnh núi đã kết thúc.
Thân thể Tiêu Đồ từ trên trời rơi xuống, đập lên mặt đất tạo thành một cái hố to, lập tức đứng lên, nhưng không khởi xướng chiến đấu, cô quay đầu chậm rãi nhìn sang, Diệp Thiếu Dương, Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ ba người lần lượt chiếm cứ một phương hướng.
"Diệp Thiếu Dương, ngươi lấy ba đánh một, thắng không anh hùng!" Tiêu Đồ oán hận nói.
Diệp Thiếu Dương cầm thất tinh Long Tuyền Kiếm, vừa cười vừa nói: "Ta là pháp sư, pháp sư hàng yêu thiên kinh địa nghĩa, cũng không phải luận võ, sao phải để ý một chọi một."
Tứ Bảo cũng nói theo: "Cô cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức hắn, hắn căn bản không phải là loại người giảng quy củ như vậy."
Tiêu Đồ không nói gì.
Kỳ thực bản thân lúc ban đầu còn dễ chạy thoát, dù cho đối mặt ba người, cô cũng không sợ hãi chút nào.
Trở lại mười bảy năm trước, bản thân cô một mình đánh với ba người bọn hắn dễ như chơi, chớ đừng nói chỉ là còn bế quan tu luyện mười bảy năm, cảnh giới lại lên một trọng, còn là chân chánh yêu vương ——đẳng cấp của yêu cũng được Pháp Thuật Giới một lần nữa giới định thành: Yêu thú, lệ yêu, linh yêu, yêu tiên, mị, tiêu, ly, hủy, yêu vương.
Tiêu Đồ hôm nay chính là yêu vương, đã là cực hạn của yêu, tiến thêm một bước là có thể vứt bỏ yêu thân, thành tựu thân vạn kiếp bất ma... Cô vốn cho rằng mình gần như là vô địch, sự thực cũng là như thế, chỉ là cô không ngờ được —— Diệp Thiếu Dương cư nhiên cũng là kẻ vô địch rồi. Ban đầu cũng đánh một chọi một rồi, hai người cư nhiên cân sức ngang tài, bản thân cô không chiếm được một chút thượng phong nào, sau lại Diệp Thiếu Dương cũng là thấy đánh mãi không xong, vì vậy để cho hai người khác tiến vào.
Sau đó cô lại một lần nữa đánh giá sai thực lực của đối thủ.
La Hán Kim Thân của Tứ Bảo đã tu đến đại thừa, lại tự nghĩ ra dung hợp cùng Chư Thiên Quan Tưởng Thuật, để làm điều này đã tiêu tốn mất mười mấy năm, hôm nay đã dung hợp tầm tám phần mười, một khi toàn lực thi triển, quả thực vạn người không đỡ được; Ngô Gia Vĩ thành quỷ thị, nhưng bảo lưu lại một thân tu vi, nhiều năm qua không ngừng mài dũa kiếm đạo, tốc độ và cách lựa chọn xuất thủ đã đạt tới hóa cảnh.
Mấu chốt nhất là, bọn họ cùng Diệp Thiếu Dương trải qua nhiều cuộc chiến sinh tử, giữa đôi bên có sự ăn ý vô hạn, như cùng một người chia ra làm ba, công phòng hóa giải, quả thực không chê vào đâu được.
Chờ Tiêu Đồ phát hiện mình cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị thiệt, cô đã bị bao vây quanh, đi không xong, quả nhiên cuối cùng vẫn là kém một chiêu bị đánh ngã xuống đất.
"Ôi trời ơi, cô cũng thật lợi hại!" Tứ Bảo cũng là há mồm thở dốc, cảm khái nói,"Sơn Dương cậu tin hay không, thực lực của cô ta nếu xếp vào những người chúng ta từng đối phó, có thể xếp vào ba người hàng đầu."
"Ngươi là đồ mập thối tha, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai!" Tiêu Đồ ngồi dưới đất mắng to.
Diệp Thiếu Dương đánh giá một chút, nói rằng: "Cô có thực lực của Tỉnh Nguyệt Nô, ừ, thậm chí còn mạnh hơn một chút."