Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3460 - Chương 3467: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (2)

Chương 3467: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (2) Chương 3467: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (2)Chương 3467: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (2)

"Ngươi là đồ mập thối tha, ngươi cũng không nhìn xem ta là ai!" Tiêu Đồ ngồi dưới đất mắng to.

Diệp Thiếu Dương đánh giá một chút, nói rằng: "Cô có thực lực của Tỉnh Nguyệt Nô, ừ, thậm chí còn mạnh hơn một chút."

Hắn cũng ngồi dưới đất điều tức, trận chiến đấu kịch liệt ban nãy cũng tiêu hao đại bộ phận chân khí của hắn, hôm nay Tiêu Đồ mặc dù trọng thương, nhưng nếu như liều chết đánh một trận, Diệp Thiếu Dương rất sợ cô có thể từ lôi theo Tứ Bảo hoặc Ngô Gia Vĩ cùng chết, dù sao hiện tại cô cũng bị vây khốn, cũng không nóng nảy phát động thế tiến công sau cùng."

"Bớt giả bộ đi, nếu không ta khinh địch, các ngươi vây được ta sao!"

"Ta cũng không cho cô khinh địch a."

Tiêu Đồ nhìn ba người bọn hắn đều đang điều tức khôi phục, còn bản thân mình đan điền trọng thương, nhất thời không thể khôi phục, biết một khi bọn họ khôi phục, mình coi như thê thảm rồi, lập tức cắn môi nói: "Chúng ta cũng là cố nhân, Diệp Thiếu Dương ngươi thật sự nhẫn tâm muốn giết ta."

"Ta đã nói không giết cô, ta cũng không giết chết được cô, chí ít có thể phong ấn cô lại."

"Làm như vậy đối với ngươi có lợi ích gì?"

"Đã là bắt yêu, thiên kinh địa nghĩa, muốn lợi ích gì, cô cho ta tiền sao?"

"Cho ngươi lợi ích, thả ta ra được không?"

Diệp Thiếu Dương mặc kệ cô, nói rằng: "Ta khuyên cô nên tiết kiệm khí lực, nói chuyện để làm người khác phân tâm luôn luôn là độc quyền của ta, người khác dùng chiêu này đối với ta là vô dụng."

"Diệp Thiếu Dương, ngươi là kẻ súc sinh, bại hoại, cầm thú!" Tiêu Đồ mắng to lên.

Diệp Thiếu Dương mắt điếc tai ngơ.

Điều tức khôi phục một hồi, Diệp Thiếu Dương đứng lên, đi tới hướng Tiêu Đồ, vừa lấy ra Âm dương kính, kế hoạch của hắn là trước tiên đưa Tiêu Đồ vào trong Âm dương kính, phong ấn lại, sau đó giao cho Đạo Phong, tám phần mười là bỏ vào Sơn hà xã tắc đồ, để cho cô ấy ở trong thế giới hồng hoang tự sinh tự diệt cũng rất tốt.

Đúng lúc này, sắc trời đột nhiên âm trầm xuống, Diệp Thiếu Dương trên đỉnh núi, tiếp theo là tiếng sấm liên tục vang lên.

Không hay rồi!

Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới, cắt đầu ngón tay, nhanh chóng vẽ bùa trên Âm dương kính, trong miệng thì thầm: "Nhật nguyệt tịnh hành, âm dương song sinh! Thiên địa vô cực nhị sinh tương, Thái Thượng Lão Quân lập tức tuân lệnh!"

Chiếu về phía Tiêu Đồ.

Một đạo thanh quang bay ra, tia sáng khuếch tán, tựa như là đèn pin đang chiếu sáng, bao phủ Tiêu Đồ vào chính giữa.

Tiêu Đồ cũng là sớm có phòng bị, lập tức há mồm phun ra một thứ gì dạng như viên thủy tinh, lớn bằng nắm tay trẻ con, trên không trung xoay tròn, phóng xuất quang hoa bảy màu, chống cự lại hấp lực của Âm dương kính.

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ cũng lập tức tới hỗ trợ, nhưng đều không thể tiến vào phạm vi huyền quang màu sắc đang bao phủ. Diệp Thiếu Dương nghĩ đó đại khái chính là long tỉnh, là cũng là thủ đoạn mạnh nhất sau cùng của Tiêu Đồ, chỉ cần phá long tỉnh, cô cũng chỉ còn là con rắn da mềm thôi.

Đúng lúc này, mưa to như trút xuống, cuồng phong cũng nổi lên.

"Ha ha ha..."

Tiêu Đồ cười ha hả.

"Diệp Thiếu Dương, ba người các ngươi rốt cục vẫn phải thất bại trong gang tấc a."

Hạt mưa rơi lên trên người cô, lập tức bốc hơi lên thành nhiệt khí như hơi nước, vờn quanh ở bên người cô không tiêu tan.

"Kim lân là vật trong ao, một khi gặp gió mưa sẽ hóa thành rồng!"

Nước bổ sung khí lực cho Tiêu Đồ, chuyển biến ngay tại chỗ, hóa thân thành một kim long ngũ trảo to lớn, vóc người cao chừng mười thước, không giống mấy với những gì thấy trên tỉ vi và tranh ảnh, dáng dấp còn hung tàn hơn, đầu mọc hai sừng, mắt như chuông đồng, cả người vảy lân chiếu lấp lánh, đến ba người Diệp Thiếu Dương tà vật gì cũng đều gặp, nhưng vừa nhìn thấy quái vật to lớn này cũng là lấy làm kinh hãi.

Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu ra, vì sao rồng là trưởng trong vạn vật, chỉ cần hình tượng và khí thế này thôi cũng chính là không ai sánh bằng trong thiên địa.

Cự long ngẩng đầu lên, bắt đầu gầm gừ, tiếng rồng gầm gừ giống như sóng lớn cuồn cuộn, ào ào trút xuống, thần thức ba người Diệp Thiếu người bình thường ở khoảng cách gần như vậy nghe tiếng rồng gầm, chỉ sợ nguyên thần sẽ nát hết.

Cự long đưa miệng nuốt long tỉnh vào, bay hướng lên đám mưa mây trên trời.

"Diệp Thiếu Dương, còn có các ngươi hai người, món nợ ngày hôm nay nay, hôm khác sẽ cùng các ngươi tính toán! Nhưng mà Diệp Tiểu Mộc ta nhất muốn phải có!"

"Con ta sẽ không coi trọng cô đâu!"

"Đi chết đi!"

Tiêu Đồ núp ở trong đám mưa mây, bay đi.

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ hai mặt nhìn nhau.

"Đây là tình huống gì vậy?"

"Hiển nhiên là có người đến cứu cô ta." Diệp Thiếu Dương thở dài,"Mịa nó, chỉ thiếu chút xíu nữa."

Tứ Bảo nói: "Tôi cũng không ngờ rằng cô ta lại lợi hại như vậy, muốn nghịch thiên! Thực lực này chỉ sợ trên đời này không có mấy người là đối thủ."

"Chắc chắn là nhất lưu rồi, thực lực này của cô ta sắp vượt qua nhất lưu rồi." Diệp Thiếu Dương thở dài,"Quên đi sau này tính tiếp, chúng ta đi thôi."

"Đi đâu?"

"Trước tiên đi gặp bọn họ, sau đó quay về Thạch Thành thôi."

Tứ Bảo nói rằng: "Tôi biết là phải xuống núi, ý tôi là, bước tiếp theo chúng ta có kế hoạch gì không?"

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Chúng ta cố gắng tìm ra Nhân thần quan thực sự."

Hai người đều hỏi hắn làm sao tìm được.

"Huyền Tố Tú Cầu thực sự không phải là ở trên tay chúng ta sao, trở về nghiên cứu cách làm." Diệp Thiếu Dương nói.

"Đó không phải là đầu Hình Thiên sao?"

"Không chừng cũng là tú cầu, trước kia không phải từng phân tích sao, chỉ là trước kia tôi quá xem trọng thứ này, hiện tại đồ giả đã xuất hiện rồi, chúng ta thử xem có biện pháp tìm được người thật hay không."

Ngô Gia Vĩ nói: "Kỳ thực tôi nghĩ, để cho hai người bọn họ làm Nhân thần quan cũng không tệ, đều là người một nhà, thiên phú cũng tốt, phẩm người tốt hơn so với bọn họ."

Diệp Thiếu Dương nói: "Nhưng dù sao bọn hắn cũng không là Nhân thần quan thật."

"Đây chính là điều tôi muốn nói nha, Nhân thần quan thực sự thì phải làm thế nào đây?"

"Cậu nghĩ chư thần sẽ tìm phế vật để làm Nhân thần quan sao, tất nhiên là có sắp xếp, không kém đâu."

"Không chừng chính là một trong hai người bọn họ thì sao?"

"Đúng vậy, cho nên phải nghiệm chứng trước, xem đến tột cùng là ai."

Diệp Thiếu Dương huýt sáo một tiếng, gọi Qua Qua tới, ban nãy nó không tham gia chiến đấu, vẫn luôn canh giữ ở giữa sườn núi, phòng ngừa có người xông vào. Lúc này bắt đầu nói cho bọn hắn biết Diệp Tiểu Mộc và tiểu cô nương kia đang chờ ở dưới chân núi.

Vì vậy bọn Diệp Thiếu Dương lánh đi hạ sơn theo hướng khác.

Vương Tiểu Bảo ở dưới chân núi chờ bọn họ, sau khi gặp mặt Tứ Bảo khiển trách hắn một phen, kêu hắn cút đi, về phần Tinh Thần thiền sư, trước đó đã bị Tứ Bảo đuổi kịp, ép Vương Tiểu Bảo nói xin lỗi với hắn, còn trả lại tín vật cho hắn, khuyên can mãi, Tinh Thần thiền sư mới nguyện ý tiếp tục trở lại làm chưởng giáo, nhưng mà cũng biểu thị sau này sẽ không bao giờ hỏi đến bất cứ chuyện gì của Pháp Thuật Hiệp Hội nữa, đại sự trong môn cũng đều toàn bộ thông tri Tứ Bảo, tất cả do hắn quyết đoán.

Tinh Thần thiền sư đi rồi, Tứ Bảo hung hăng đánh Tiểu Bảo một trận.

Dưới chân núi, Diệp Tiểu Mộc và Tô Yên cũng nhìn thấy mây đen, nhưng không thấy trời mưa, sau khi nhìn thấy mây đen bay đi, bên trên nửa ngày cũng không có động tĩnh gì, đợi một hồi hai người cẩn thận leo lên đỉnh núi, kết quả đã không còn một bóng người nào.
Bình Luận (0)
Comment