Chương 3468: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (3)
Chương 3468: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (3)Chương 3468: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (3)
Vương Tiểu Bảo cũng lên đỉnh núi, có gặp mặt bọn họ, đương nhiên không nói gì tới Diệp Thiếu Dương, chỉ nói là Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ tham gia chiến đấu, sau đó Tiêu Đồ chạy mất.
Diệp Tiểu Mộc nghe nói Tiêu Đồ chạy thoát, không khỏi có chút lo lắng, nhưng cũng không có cách gì khác, lập tức cùng Vương Tiểu Bảo và Tô Yên trở lại sơn thượng.
Trần Hiểu Húc từ trước cuộc chiến đã trở về sau núi, vẫn ở trong gian phòng của mình thổ nạp tu luyện, hắn luôn tự tin định lực của mình cực mạnh, nhưng ngày hôm nay làm thế nào cũng không tĩnh tâm được.
Thử vài lần không được, Trần Hiểu Húc đành ngồi yên lặng, mãi cho đến bầu trời tối đen, cửa bị người từ bên ngoài dùng chìa khóa để mở ra, là Nguyên Tịch. Phía sau còn có Nguyên Thần đi theo.
"Sao anh không mở đèn lên?" Nguyên Tịch vừa cười vừa nói, mở đèn, hỏi hắn: "Anh ăn cơm chưa?"
Trần Hiểu Húc lắc đầu.
"Biết ngay mà. Em mang cơm cho anh đây." Nguyên Tịch để hộp đồ ăn lên bàn, gọi hắn tới ăn.
"Ra ngoài đi dạo một lát đi."
Trần Hiểu Húc tự mình đi ra ngoài phòng. Nguyên Tịch và Nguyên Thần nhìn nhau, hai người cũng cùng đi theo ra ngoài.
Nguyên Thần nói: "Em rể, có chuyện gì em cứ nói, đừng kìm nén. Đầu là người trong nhà, không có gì không thể nói."
Trần Hiểu Húc không để ý tới, trực tiếp đi vào trong tùng lâm đối diện.
Nguyên Tịch gật đầu với Nguyên Thần, đi theo.
Giữa tùng lâm có một bồn hoa, bốn phía xây thành bậc cao có thể ngồi, ở giữa là một gốc cây tùng rất to lớn, cành lá như tán dù phủ xuống, hình thành một không gian rất kín đáo.
Có sóc nhỏ dưới tàng cây đang tìm quả phỉ để ăn, bị Trần Hiểu Húc làm kinh sợ, nhanh chóng chạy mất.
Trần Hiểu Húc ngồi xuống ghế đá, Nguyên Tịch cũng lên theo, ngồi ở bên cạnh hắn, nói: "Anh có điều gì muốn nói thì cứ nói thẳng."
Trần Hiểu Húc nói: "Là cô có chuyện muốn nói với tôi chứ."
"Em... Hay là anh hỏi đi. Em bảo đảm sẽ nói sự thật." Nguyên Tịch không lên tiếng
Trần Hiểu Húc nói: "Cô đừng không thừa nhận, những hiểu biết cô ta nói về Tu Di Sơn, căn bản không đúng, có thể gạt được người khác, nhưng không lừa được tôi, bởi vì tôi từng đi đến Tu Di Sơn."
Nguyên Tịch thở dài.
Trần Hiểu Húc nói tiếp: "Cô làm như vậy, là vì cái gì?"
"Để nắm trong tay Pháp Thuật Giới." Không đợi Trần Hiểu Húc mở miệng, cô nói tiếp,"Bọn em tuyển anh làm Nhân thần quan, thứ nhất đích thực là để né tránh nguy hiểm, bởi vì anh có thân phận đặc thù, bọn Kiến Minh không dám tùy tiện đối với động thủ với các anh, thứ hai... Cũng vì xem anh là người một nhà, bởi vì một khi tuyển ra Nhân thần quan, ngay cả bọn em cũng không nắm trong tay được, tương lai cũng không thể lại tuyên bố là giả, cho nên phải tìm một người có thể tuyệt đối tín nhiệm."
"Tiểu Mộc thì sao?"
"Hắn..." Nguyên Tịch do dự một chút, nói: "Hắn là một thủ thuật che mắt, nhìn như một vật làm nền đi kèm, bọn Kiến Minh không dám hạ thủ đối với anh, nhất định sẽ tìm hắn, nhưng bối cảnh của hắn anh biết rồi đó. Kiến Minh sẽ tự rước lấy họa."
"Cô biết hắn là con trai của Diệp Thiếu Dương. Còn có những gì tôi trải qua ở Tu Di Sơn, những điều này tôi chưa từng đã nói với cô, làm sao cô biết."
Nguyên Tịch cúi đầu không nói lời nào.
Trần Hiểu Húc hai tay ôm lấy mặt của cô, nhìn chằm chằm vào mắt của cô, nói rằng: "Nếu như đời này cô chỉ nói thật một lần, tôi hy vọng là lần này."
Nguyên Tịch hít sâu một hơi, nói rằng: "Được rồi, em đã cài máy nghe lén trên quần áo của anh, em nghe được anh cùng Lão Quách còn có Diệp Thiếu Dương nói chuyện với nhau, cho nên cái gì em cũng biết... Em biết Diệp Thiếu Dương đã trở về, cũng biết Diệp Tiểu Mộc là con của hắn, cũng biết anh đi Tu Di Sơn đã trải qua những gì —— sau đó anh có báo lại với Diệp Thiếu Dương. Cho nên..."
Nguyên Tịch buông tay,"Em đã lợi dụng anh. Nhưng em thật lòng đối với anh, điều này, em tin tưởng anh cũng hiểu rõ."
Trần Hiểu Húc rất phẫn nộ, cũng rất đau lòng, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình si ngốc, nói rằng: "Còn chưa đến nỗi, tóm lại cuối cùng cô cũng đã nói cho tôi biết."
"Từ khoảnh khắc tuyển ra Nhân thần quan kia, em biết anh sẽ phát "Nhưng cô vẫn làm như vậy, cô biết làm như vậy sẽ tổn thương tôi, nhưng cô vẫn làm... Căn bản cô không quan tâm đến cảm nhận của tôi."
"Em... chẳng qua là em cảm thấy, có thể giải thích với anh, hơn nữa anh sẽ hiểu cho em."
"Hiểu cho cô ngay từ ban đầu đã âm mưu tính toán với tôi sao?"
Trần Hiểu Húc ép hỏi cô,"Chỉ sợ Bạch Vi cũng là Cửu Thiên Huyền Nữ giả."
Nguyên Tịch không nói lời nào.
"Quả nhiên a!" Trần Hiểu Húc cười rộ lên,"Từ lúc vừa mới bắt đầu tôi đã hoài nghỉ thân phận của cô ta, nhưng tôi không có chứng cứ, hơn nữa tôi vẫn thuyết phục bản thân, cô sẽ không gạt tôi, kết quả, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã gạt tôi, khi cô muốn tôi lấy Huyền Tố Tú Cầu, đã bắt đầu tính kế với tôi, không, ngay từ đầu mới vừa tiếp xúc với tôi, cô đã mưu tính với tôi!"
"Em... Không phải như vậy! Em thật lòng thật dạ với anh!"
Trần Hiểu Húc cười ha hả, Nguyên Tịch nhìn thấy thế cảm giác rất sợ hãi, bởi vì Trần Hiểu Húc xưa nay vẫn rất trầm tĩnh, chưa từng có biểu hiện như vậy bao giờ.
"Cho đến bây giờ, cô vẫn ôm hy vọng tôi có thể tha thứ cho cô, là bởi vì ở trong hội trường tôi không có vạch trần cô, để cô mang hy vọng sẽ lừa gạt được tôi. Cô muốn nắm tôi trong tay, để làm cây súng cho cô cùng ca ca cô!"
"Không!" Nguyên Tịch khóc lên, nói: "Em muốn kết hôn với anh, em yêu anh! Em làm hết thảy những điều này, cũng là vì tương lai của chúng ta, anh cũng là một phần trong chúng ta, là người thân nhất của em, chỉ cần anh ——"
"Chỉ cần tôi có thể tiếp thu âm mưu quỷ kế này của cô!" Trần Hiểu Húc cắt lời cô, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô có nghĩ tới hay không, cô làm như vậy, đối với Pháp Thuật Giới sẽ là tổn thương thật lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến cách cục tam giới, cô có nghĩ tới không? Nhân thần quan giả vĩnh viễn là giả, gạt được Pháp Thuật Giới, không gạt được chư thần, chúng ta lấy cái gì đi tiếp thu chư thần lực?"
Nguyên Tịch ngây ra một lát, cắn môi nói rằng: "Chỉ cần chúng ta nắm trong tay Pháp Thuật Giới, đồng tâm hiệp lực, cho dù không có chư thần lực, cũng vẫn có thể đối phó địch nhân mạnh nhất!"
"Nói khoác mà không biết ngượng! Cô biết Quỷ Vương cường đại thế nào không? Cho dù là sư tổ của tôi cũng không dám chính diện đối địch, cô Quỷ Vương và Minh Hà Lão Tổ?"
"Còn có anh nữa a, em vẫn cảm thấy anh là người mạnh nhất lúc này, thiên phú của anh vượt qua Diệp Thiếu Dương, tương lai anh sẽ vượt qua hắn!"
Trần Hiểu Húc bất đắc dĩ cười khổ,"Nguyên Tịch, hóa ra cô cũng giống như bọn họ, không xem sư tổ của tôi ra gì, hơn nữa, chúng ta cũng không có thời gian."
Hắn đứng lên, tháo vòng tay mã não ra, ném trả lại cho cô, tâm tình cũng bình tĩnh lại, lãnh đạm nói rằng: "Sau này chúng ta không nên gặp lại nhau."
Nguyên Tịch đứng lên theo hắn, thất thanh nói: "Có ý gì!"
"Tôi không vạch trần âm mưu của hai người, coi như là chút tình cảm sau cùng, sau này, chúng ta không nên liên lạc nữa."
Nguyên Tịch bắt đầu lôi kéo hắn, Trần Hiểu Húc nhanh nhẹn né tránh, thấy Nguyên Tịch vẫn muốn đuổi theo, vì vậy làm phép kết một đạo hư ấn, đẩy tới, đợi Nguyên Tịch đánh nát pháp ấn đuổi theo, Trần Hiểu Húc đã biến mất ở trong tùng lâm.