Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3462 - Chương 3469: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (4)

Chương 3469: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (4) Chương 3469: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (4)Chương 3469: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (4)

Nguyên Tịch bắt đầu lôi kéo hắn, Trần Hiểu Húc nhanh nhẹn né tránh, thấy Nguyên Tịch vẫn muốn đuổi theo, vì vậy làm phép kết một đạo hư ấn, đẩy tới, đợi Nguyên Tịch đánh nát pháp ấn đuổi theo, Trần Hiểu Húc đã biến mất ở trong tùng lâm.

Nhưng hắn đi chưa được bao xa, đã bị một người ngăn cản, ngẩng đầu nhìn lên thấy là Nguyên Thần.

"Tôi vẫn luôn xem cậu là em rể."

Nguyên Thần thần sắc nghiêm nghị nhìn hắn, nói rằng: "Tôi hy vọng cậu có thể ở lại theo cùng chúng tôi chiến đấu, tôi cần sự trợ giúp của cậu."

"Trò chơi này tôi không thích. Kết thúc đi." Giọng nói Trần Hiểu Húc rất bình thản.

Nguyên Thần nói: "Cậu muốn cái gì?"

Trần Hiểu Húc hơi cúi đầu, nói rằng: "Thứ tôi mong muốn đã mất đi rồi."

"Chỉ cần cậu giúp tôi, hai người chúng ta nắm trong tay Pháp Thuật Giới, bất kể là Vô Cực Quỷ Vương hay là Minh Hà Lão Tổ, chúng ta đều cùng nhau đối kháng, huynh đệ chúng ta liên thủ, không có gì là không đối phó được."

"Nhưng anh không phải Nhân thần quan, tôi cũng không phải."

"Cái gì Nhân thần quan!" Nguyên Thần cười nhạt,"Chẳng qua chỉ là danh phận mà thôi, cậu tin cái này? Nói thật với cậu, hôm nay Trường Xuân bí quyết của tôi đã đại thành, nắm giữ lực vạn vật sinh diệt, đã là cảnh giới tạo hóa, là người đứng đầu trong Pháp thuật giới này, Nhân thần quan gì, có thể lợi hại hơn tôi sao?"

Trần Hiểu Húc lằng lặng nhìn hắn, nói rằng: "Nhưng anh không có cách nào tiếp thu chư thần lực, ở trong mắt Quỷ Vương, anh cũng chính là một hạt cát."

Nguyên Thần cười lạnh."Tôi mới hơn hai mươi tuổi, Diệp Thiếu Dương ở tuổi này, sợ là thực lực cũng không được như tôi đâu nhỉ? Tôi còn xa mới tới cực hạn."

"Nhưng anh không có thời gian, Quỷ Vương sẽ không cho anh quá nhiều thời gian, đến lúc đó Quỷ Vương đến xâm phạm, nhân gian vàng thau lẫn lộn, anh chính là tội nhân thiên cổI"

Nguyên Thần cố nén phẫn nộ, nói rằng: "Chúng ta không thảo luận chuvên này nữa. tâi chỉ hỏi âu môêt câu. câu eó muốn lưu lai JiúáD tôi hav không?"

"Nằm mơ đi."

Lúc này Nguyên Tịch đuổi theo kịp, đi tới bên cạnh ca ca, muốn nói điều gì, bị Nguyên Thần ngăn lại, lấy ra một cây phất trần, nói với Trần Hiểu Húc: "Như vậy ngày hôm nay chính là ngày chúng ta một mất một còn."

Trần Hiểu Húc nghe xong lời này cảm thấy rất đỗi giật mình,"Anh muốn làm gì tôi?"

"Giết cậu! Hoặc là cậu sẽ giết tôi!"

"Vì sao?"

Nguyên Thần thở dài nói: "Thứ nhất, cậu là người duy nhất biết những bí mật này của bọn ta, lỡ như cậu nói ra, tôi sẽ thân bại danh liệt, tuy rằng khả năng cao cậu sẽ không nói, nhưng tôi không thể mạo hiểm như vậy. Thứ hai..." Hắn dừng lại một chút, chậm rãi nói rằng,"Cậu là người có thiên phú tốt nhất thế hệ này của chúng ta, tương lai thành tựu của cậu tất nhiên không thua gì tôi. Cho nên, hoặc là cậu làm huynh đệ của tôi, hoặc là, chỉ có thể làm địch nhân."

Trần Hiểu Húc ngớ người ra nửa ngày, lại hỏi một câu "Vì sao".

"Bởi vì sớm muộn gì cậu cũng sẽ uy hiếp được tôi, cậu sẽ cạnh tranh với tôi, đừng nói là cậu không muốn, chuyện tương lai, cũng không ai có thể nói chính xác được."

Rốt cuộc lúc này Trần Hiểu Húc mới hiểu ra, chậm rãi gật đầu, nói rằng: "Anh muốn giết tôi?"

Nguyên Thần đi tới trước mặt hắn, nhìn như là muốn khẽ nói gì đó, nhưng Trần Hiểu Húc cảm nhận được sát khí, lui về sau một bước, vừa lúc đó Nguyên Thần xuất thủ.

Hơn mười đạo quang hoa, tựa như ma trảo chộp tới Trần Hiểu Húc.

Trần Hiểu Húc sớm tránh thoát, nói rằng: "Anh không giết được tôi đâu."

"Cậu quá tự tin rồi."

Nguyên Thần ung dung xuất thủ, chiêu sau mạnh hơn chiêu trước, Trần Hiểu Húc càng ngày càng khiếp sợ, sau đó phát hiện mình sai rồi. Thực lực của Nguyên Thần đã đến một trình độ kinh khủng, điểm này không riêng gì hắn sai rồi, toàn bộ Pháp Thuật Giới đều sai rồi.

Hắn bế quan lâu dài, thực lực đột nhiên tăng mạnh, không riêng gì thành thạo về thủ đoạn chiêu thức, lực khoẻ mạnh cũng gần như cao hơn mình một tầng, đây cũng là giới hạn không cách nào vượt qua được. thái của các loại khí tức, dự liệu được tiên cơ của địch nhân, Nguyên Thần cũng không làm gì được hắn.

Giao phong một khoảng thời gian, để cho hắn thăm dò chiêu bài của Nguyên Thần—— có lẽ nói là phong cách chiến đấu, tốc độ xuất thủ của Nguyên Thần không phải là đỉnh cấp, chiêu thức đại khai đại hợp, thế nhưng cảm giác nắm giữ tiết tấu đặc biệt tốt, thứ tiết tấu này, không phải là dựa vào bế quan tu luyện là có thể nắm giữ, dù sao thủ đoạn của mỗi người không giống nhau, tốc độ cũng không giống, đi học người khác khác thứ nhất không học được tỉnh túy, thứ hai cũng không nhất định thích hợp với bản thân.

Tựa như chơi game vậy, cần phải có đầy đủ thực chiến tại trận, mới có thể từ từ tích lũy kinh nghiệm, tìm được tiết tấu chiến đấu thích hợp với mình.

Tiết tấu tốt, sẽ khiến mình ở trong chiến đấu luôn áp chế được đối phương, một khi tiết tấu của đối phương bị rối loạn, bị ép theo tiết tấu của mình, như vậy mình cũng đã thắng một nửa.

Năng lực đọc cuộc đấu của Trần Hiểu Húc cực kỳ nhất lưu, hắn tin tưởng phán đoán của mình, trong số những người hắn đã từng gặp, luận tiết tấu của chiến đấu và năng lực khống trận, Nguyên Thần gần như là người thứ hai đương đại, trên dưới Pháp Thuật Hiệp Hội, ngoại trừ mấy người chưa từng thấy xuất thủ, những người còn lại, không một ai có thể so sánh với Nguyên Thần về những điều kể trên.

(Chỉ có Diệp Thiếu Dương... Trần Hiểu Húc từng dụng tâm nghiên cứu qua tiết tấu chiến đấu của hắn, phát hiện hắn là người thứ nhất trong toàn bộ thiên hạ thật sự hiểu được chiến đấu, tiết tấu biến ảo vô thường, có đôi khi giáng đòn phủ đầu, một chiêu hợp với một chiêu, thiên biến vạn hóa, tất cả đều cản ở phía trước ngươi, dù cho thực lực của ngươi tương đương với hắn, khả năng một chút cơ hội để ngươi xuất thủ cũng không có, đã bị hắn đánh bại; hoặc là, lùi một bước để đánh trả đối phương, tìm kiếm kẽ hở ngươi ra chiêu, một khi bị hắn nắm được kẽ hở, vậy hắn sẽ như độc xà đuổi theo ngươi cắn xé, một chữ: dính, càng đánh càng dính, cho ngươi thở không nổi, sớm muộn gì thua ở dưới kiếm của hắn)

Nhưng mà, bản thân Trần Hiểu Húc là một trường hợp đặc biệt, hắn không thèm để ý tiết tấu chiến đấu của bất luận kẻ nào, bởi vì hắn có thể thấy tất cả vận động của khí tức, người khác vừa ra tay hắn sẽ biết đối phương muốn làm gì, tốc độ lại nhanh... Tựa như lúc này, hắn thi triển Mao Sơn lăng không bộ, xuyên qua giữa các loại linh khí Nguyên Thần dùng phất trần thi triển ra, một phiến lá không dính thân.

Nguyên Thần ngược lại cũng không nóng nảy, vừa cười vừa nói: "Cho quá nghịch thiên."

Trần Hiểu Húc tuy rằng trốn được công kích của hắn, nhưng trong lúc nhất thời bị hắn dây dưa lấy, muốn chạy cũng không xong, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu cùng hắn.

"Hai người đừng đánh nhau nữa! Ca ca, anh giết hắn, biết ăn nói thế nào cùng Tróc Quỷ Liên Minh!"

"Không ai biết là anh giết, không giết hắn, tương lai Tróc Quỷ Liên Minh nâng hắn đứng lên, đó mới là đại phiền toái!"

Nguyên Thần không để ý tới, tiếp tục triển khai tiến công đối với Trần Hiểu Húc, vừa cười nói với Trần Hiểu Húc: "Hiểu Húc, cậu biết không, lúc ban đầu khi Tiểu Tịch tiếp cận cậu, chính là do tôi sắp xếp. Vốn dĩ muốn dùng thủ đoạn nguyên thủy nhất để dụ dỗ cậu, sau lại phát hiện con người cậu đơn thuần đến đáng sợ, vì vậy mới lấy lòng cậu, làm ra một loạt những chuyện hợp với tâm ý của cậu, lúc này mới khiến cậu thích nó..."

Trần Hiểu Húc thoáng cái ngơ ngẩn, nhìn lại Nguyên Tịch.

Nguyên Tịch che miệng khóc lên.

Nguyên Thần một kích đánh vào hắn bả vai, Trần Hiểu Húc kêu lên ngã xuống đất, tuy rằng cũng hiểu rõ những điều Nguyên Thần nói là để kích thích bản thân, để cho mình phân tâm, nhưng vẫn không khắc chế nổi suy nghĩ. Hắn rất muốn biết đây có phải thật hay không. Nhưng mà nhìn ánh mắt của Nguyên Tịch, hắn đã hiểu.
Bình Luận (0)
Comment