Chương 3470: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (5)
Chương 3470: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (5)Chương 3470: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (5)
Nguyên Thần một kích đánh vào bả vai hắn, Trần Hiểu Húc kêu lên ngã xuống đất, tuy rằng cũng hiểu rõ những điều Nguyên Thần nói là để kích thích bản thân, để cho mình phân tâm, nhưng vẫn không khắc chế nổi suy nghĩ. Hắn rất muốn biết đây có phải thật hay không. Nhưng mà nhìn ánh mắt của Nguyên Tịch, hắn đã hiểu.
Nguyên Tịch ra sức lắc đầu."Không phải, không phải như anh nghĩ đâu, này sau là em thương anh thật lòng..."
"Nhưng trước đó là như vậy!" Nguyên Thần không để ý chút nào đến tâm trạng của muội muội, vừa nói, vừa thi triển sát chiêu với Trần Hiểu Húc.
Trần Hiểu Húc vội vã né tránh, trong lòng đau như dao cắt.
Nguyên Thần đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội này, sát chiêu tiếp nối sát chiêu. Trần Hiểu Húc đã mất đi ham muốn chiến đấu, chỉ đang dựa vào bản năng để tránh né.
"Không tin cậu hỏi cô ấy đi, trước cậu, cô ấy với hảo huynh đệ Tiểu Mộc của cậu cũng từng có một đoạn tình đó..."
Trần Hiểu Húc trong lòng run lên, lần thứ hai nhìn lại Nguyên Tịch.
Nguyên Thần sớm chuẩn bị xong sát chiêu, nắm lấy thời cơ thi triển ra Trường Xuân bí quyết thủ đoạn mạnh nhất của bản thân, phất trần trong tay chia làm bảy, tựa như bảy con rắn độc, không cùng phương hướng chộp tới Trần Hiểu Húc.
Nếu như tránh ngay từ đầu sẽ có thể trốn được, nhưng Trần Hiểu Húc bị những lời vạch trần của hắn làm tổn thương, đang ở thời điểm yếu đuối nhất, chờ tới lúc muốn tránh né đã không còn kịp rồi, bảy bó phất trần cũng không cùng phương hướng bắt được hai tay hai chân và đầu của hắn, không ngừng buộc chặt, trói hắn lại chặt cứng.
Nguyên Thần cười cười đi tới trước mặt hắn.
"Có trăn trối gì không?"
"Những gì anh mới vừa nói... đều là thật?"
"Cậu đó, thực sự là đơn thuần quá. Đến mức này còn không quan tâm sinh tử của mình, đi quan tâm điều này."
Trần Hiểu Húc nói: "Tôi không sợ chết."
"Vậy sẽ nói cho cậu biết, là thật. Hiểu Húc, tôi rất muốn làm huynh đệ với cậu, thế nhưng con người của cậu..." Nguyên Thần thở dài,"Tôi cũng hết cách rồi, đừng trách tôi!" Bàn tay vỗ tới ót hắn.
Trần Hiểu Húc cả người không thể động đậy, lằng lặng chờ đợi cái chết trong tuyệt vọng, hắn thực sự không sợ chết, bởi vì lòng của hắn đã chết, thậm chí hắn muốn dùng cái chết để giải thoát.
Nhưng tay của Nguyên Thần còn chưa vỗ tới được, bản thân trên ót đã bị đập mạnh một cú, một búng máu phun lên trên người Trần Hiểu Húc. Nhìn lại là Nguyên Tịch.
"Em!" Nguyên Thần tức giận, đối với muội muội mình hắn đương nhiên là không đề phòng, bởi vậy cũng hoàn toàn bỏ quên cô, nhưng không nghĩ cô lại đánh mình một cú đau như vậy.
"Ca ca, anh không thể giết anh ấy!"
Nguyên Tịch nhào lên như điên, nhưng Nguyên Thần tuy bị thụ thương, thực lực vẫn phải có (chủ yếu cũng là vừa rồi Nguyên Tịch không hạ sát thủ), đứng dậy đánh cùng Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch không phải là đối thủ của hắn, nhanh chóng bị hắn chế phục, phong ấn lại kỳ kinh bát mạch, ném qua một bên, trở lại trước mặt Trần Hiểu Húc, nói: "Câu nói sau cùng, nói đi."
"Anh không được giết cô ấy."
Nguyên Thần bất đắc dĩ cười,"Bản thân sắp chết vẫn quan tâm người khác, cậu yên tâm, cô ấy là muội muội tôi, cho dù có làm gì với tôi, tôi cũng sẽ mặc kệ." Đột nhiên hắn hét lớn một tiếng,"Hiểu Húc, lên đường!"
Một chưởng vỗ lên ấn đường ngay trán hắn, phát sinh một tiếng bốp.
Nhưng Trần Hiểu Húc không chết.
Bởi vì ở trong nháy mắt bàn tay Nguyên Thần vỗ xuống, phía sau bị người ta đánh một cái, vừa lúc đánh vào huyệt vị giữa lưng, chân khí trên tay thoáng cái tản đi, đánh lên trên mặt Trần Hiểu Húc nhẹ nhàng tựa như tát hắn một cái.
Trán Trần Hiểu Húc đỏ lên nhưng người lại không sao.
Nguyên Thần tưởng Nguyên Tịch đã thoát được trói buộc, vừa quay đầu vừa nói: "Rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Không làm gì, tới cứu người a."
Là giọng nói của một người đàn ông xa lạ.
Nguyên Thần ngẩn ra, nhìn kỹ lại, đứng phía sau mình cách đó không xa là một nam tử gầy còm cao ngất, nhìn qua chừng hai mươi tuổi hơn, vẻ mặt rất tuấn tú, mang trên mặt một nụ cười hờ hững, trên vai còn có một đứa bé đang ngồi, nhìn thoáng qua không phải nhân loại. Hắn chưa từng gặp người này, nhưng cảm giác trên người hắn mang theo một loại khí chất vô cùng thần bí, vừa nhìn thì biết không phải là người thường.
Nam tử đi từng bước một tới.
"Ngươi là ai!" Nguyên Thần trầm giọng quát hỏi.
Nam tử không trả lời, nói rằng: "Thả hắn ra."
"Ngươi là Ngô Gia Vĩ!" Nguyên Tịch tuy rằng thân thể đang bị nhốt lại, nhưng vẫn nghe được giọng nói của hắn, giống với giọng nói của người từng gặp trong đội ngũ Huyết Vu tại sơn động Lĩnh Nam, tuy rằng lúc đó hắn đã dịch dung, nhưng giọng nói đó Nguyên Tịch vừa nghe liền nhận ra, cô ấy thật sự có bản lĩnh này. Lúc đó hắn tự xưng là Ngô Gia Vĩ, mọi người cũng đều tin, hôm nay xem ra cũng không phải a.
"Ngươi không phải là Ngô Gia Vĩ!"
"Người của Tróc Quỷ Liên Minh, mỗi người ta đều có ảnh chân dung, lần trước ở Tu La giới cũng gặp được, rất giống trên ảnh, nhưng không phải là bộ dạng này của ngươi."
"Ta đẹp trai hơn so với hắn." Diệp Thiếu Dương một tay nâng cằm, làm ra vẻ rất ngầu.
"Ngươi là... Ngươi là Diệp Thiếu Dương!" Nguyên Tịch thất thanh kêu lên, Nguyên Thần cũng lại càng hoảng sợ.
"Dựa vào gì để biết?"
"Ngươi giống Diệp Tiểu Mộc tới tám phần! Trời ạ! Lại là ngươi!"
Hắn chính là Diệp Thiếu Dương trong truyền thuyết!
Nguyên Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nội tâm không kềm chế được kích động, trên dưới quan sát nhân vật trong truyền thuyết này.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ Qua Qua một cái, để cho nó nhảy xuống, ở một cạnh xem náo nhiệt, quay đầu nhìn Nguyên Thần nói rằng: "Ta đây chỉ có một đồ tôn, tương lai vẫn trông cậy vào hắn kế thừa y bát, ngươi nên thả hắn đi."
Nguyên Thần cắn răng, nội tâm đang đấu tranh kịch liệt, một lát sau nói rằng: "Tôi chỉ cần nhẹ tay một chút là có thể giết được hắn."
"Cho nên, ngươi muốn bàn bạc điều kiện?" Giọng nói Diệp Thiếu Dương rất ung dung, "Ta khuyên ngươi vẫn nên quên đi, nếu như ngươi giết hắn, ta cho cả nhà ngươi trên dưới không có ai sống, ta bảo đảm."
Nguyên Thần kinh ngạc, cười lạnh nói: "Ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi là pháp sư, không làm được chuyện giết người phóng hỏa." "Ngươi có thể làm được, ta lại không? Ngươi nghĩ rằng ta cũng không sát sinh giống như thằng nhóc nằm dưới chân ngươi?"
"Ngươi... Ngươi cần gì?"
"Thả hắn ra, để cho hắn đi theo ta. Với tính cách của hắn, sẽ không tìm ngươi báo thù, ta cũng hứa với ngươi, hắn sẽ không tung hê chuyện xấu kia của ngươi ra ngoài, chú ý, làm như vậy là vì ngươi, không phải sợ ngươi gì hết."
"Vì ta?"
"Cũng có thể nói là vì Pháp Thuật Giới, ta đã trở lại từ lâu, vẫn ẩn núp không xuất hiện, chính là không muốn phá hư thành quả những năm nay của các ngươi, nhưng ngươi hôm nay làm như vậy khiến cho ta rất thất vọng, trước đó ta nghĩ ngươi là một kẻ âm mưu, không ngờ được ngươi vô sỉ hết mức như vậy, nhưng vì sự hài hòa của Pháp Thuật Giới, ta không thể giết ngươi, sẽ để cho ngươi tiếp tục lăn lộn một khoảng thời gian."
Nguyên Thần khiếp sợ tột đỉnh vì lời của hắn, một lát sao nói rằng: "Ngươi... thực sự bỏ qua cho ta?"
"Nếu như ta muốn quản chuyện Pháp Thuật Giới, các ngươi cũng sẽ không phải đợi đến bây giờ mới biết ta đã trở về, nếu không phải vì tiểu tử này, ta còn lâu mới hiện thân. Được rồi đừng nói nhảm, nhanh chóng thả người."
Nguyên Thần không có lựa chọn khác, buông lỏng Trần Hiểu Húc ra.
"Đi thôi."
Trần Hiểu Húc đứng lên, nhìn lại Nguyên Tịch.
Nguyên Tịch rưng rưng nước mắt, nói rằng: "Anh nghe em giải thích có được không?"