Chương 3471: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (6)
Chương 3471: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (6)Chương 3471: Trần Hiểu Húc Thức Tỉnh (6)
Trên mặt Trần Hiểu Húc lộ ra nụ cười tựa như vừa được soi sáng, như cổ nhân hai tay chắp lại, khom người thi lễ với cô một cái, bình tĩnh nói rằng: "Đây là lần đầu tiên trong đời tôi hạ sơn, vừa lúc mới gặp cô, cô đã dạy tôi rất nhiều, để cho tôi hiểu được làm sao yêu một người, nói với cô một tiếng xin cám ơn."
Nói đến đây, nước mắt hắn lã chã rơi xuống, cười vẫn như cũ,"Xin lỗi, tôi đã từng có được cô, nhưng lại đánh mất cô rồi. Suốt thời gian qua đã nhận được chiếu cố, quãng đời còn lại dài dằng dặc, không thể bên nhau, mong cô bảo trọng."
Lễ xong, hắn đứng dậy, xoay người bỏ đi.
Qua Qua nhảy đến ngồi trên bả vai hắn, vuốt tóc của hắn.
"Hiểu Húc! !"
Nguyên Tịch kêu khóc.
Trần Hiểu Húc quay đầu lại, trên mặt là nụ cười xán lạn như ánh dương quang, phất tay với cô, la lớn: "Nguyên Tịch, tôi đi đây!"
Xoay người, không quay đầu lại nữa.
Đã qua biển lớn, e gì nước
Chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây
Đi giữa đám hoa lười để ý
Nửa duyên tu đạo, nửa cho nàng. .......
Nguyên Tịch sỉ ngốc nhìn thân ảnh của Trần Hiểu Húc, cô không đuổi theo, cô biết đuổi theo cũng vô ích. Có những thứ đã bỏ lỡ rồi, sẽ không thể tìm về được.
Cô cảm giác trong lòng trống không, giống như Trần Hiểu Húc đã mang theo thứ gì đó cùng đi.
"Ai da, bọn trẻ các cậu."
Diệp Thiếu Dương tức cảnh sinh tình, nhớ lại những chuyện mình đã trải qua và tên của vài người, nhịn không được lắc đầu, xoay người rời đi.
Nguyên Thần đột nhiên ở phía sau kêu tên hắn: "Diệp Thiếu Dương, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."
Diệp Thiếu Dương đứng lại, không quay đầu lại.
"So với những pháp sư nhân gian từng đối đầu cùng ngươi thì ta thế nào?" Diệp Thiếu Dương chăm chú suy nghĩ một chút, nói rằng: "Ta có thể nhớ tới Lăng Vũ Hiên và Mộ Hàn, ngươi mạnh hơn một chút so với bọn hắn."
Diệp Thiếu Dương nói rất thật lòng, Lăng Vũ Hiên thiên phú tuy mạnh, nhưng tính cách này đã định trước không nên trò trống gì, Mộ Hàn... từ khi hắn thành Cương thi vương, trong mắt người khác có thể là lợi hại hơn so với trước đây, nhưng ở trong mắt hắn cũng hoàn toàn chưa được lên hạng.
Nguyên Thần nghe xong lời này có chút đắc ý, nói rằng: "Hôm nay ta không phải là đối thủ của ngươi, đó là bởi vì ta sinh sau đẻ muộn."
"Sư phụ của ngươi sinh sớm, mười tám tuổi ta đã có thể treo hắn lên đánh.
Nguyên Thần cười to: "Đương nhiên, thiên phú là có hạn mức cao nhất, ngươi hôm nay đã đến bình cảnh, mà ta không lâu sau sẽ có thể đến đỉnh, sẽ nhanh thôi, ngươi chờ ta."
Diệp Thiếu Dương cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay, đuổi theo Trần Hiểu Húc.
Hắn không phải cố ý tỏ ra lạnh lùng, mà là căn bản không để tâm lời nói của Nguyên Thần.
Trần Hiểu Húc đi thằng đến một nơi rất xa dưới chân núi, hắn cũng không biết đi đâu, đi mệt thì ngồi xuống nghỉ ngơi, Diệp Thiếu Dương đuổi theo, vừa cười vừa nói: "Muốn khóc sao?"
Trần Hiểu Húc lắc đầu, chậm rãi nói: "Có phải ngay từ sớm cô ta đang lợi dụng con?"
"Đương nhiên. Không riêng ta biết, gần như tất cả mọi người đều biết, chỉ một mình ngươi là chẳng hay biết gì."
"Thế nhưng cho tới bây giờ không ai nói cho con biết."
"Nói ngươi có tin không? Khi đó ngươi đang chìm trong tình cảm mật ngọt, khuyên cũng không nghe đâu. Những chuyện thế này cần phải tự ngươi nhận rõ mới có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, ta gặp quá nhiều ví dụ như vậy rồi."
Trần Hiểu Húc cúi đầu nửa ngày không lên tiếng, đột nhiên nói rằng: "Sự tổ ngươi vẫn luôn đi theo con phải không."
"Sáng sớm ngươi đã biết chân tướng rồi, ngươi không nói ra tại chỗ, ta biết ngươi sẽ nói sau, ngươi lại ngốc như vậy, người ta đánh ngươi cũng sẽ không đánh trả, ta lo lắng ngươi nên mới đi theo, sau lại nghe được các ngươi nói chuyện mới biết oan uổng cho ngươi, khó trách Lão Quách tính toán nửa ngày cũng không ra khả năng bị người ta dùng tà thuật theo dõi, nghệ cao, ta đã trách lầm ngươi."
Trần Hiểu Húc chậm rãi lắc đầu,"Không có trách sai, đích thật là tự con quá ngu xuẩn."
"Nói ngươi ngu xuẩn, kỳ thực con người này của ngươi cũng đặc biệt thông minh, có chuyện gì vừa chỉ điểm sẽ thông suốt, chính là phương diện cảm tình quá đơn thuần."
Trần Hiểu Húc đứng lên nhìn về nơi xa, than thở: "Tạo hoá hội nguyên nhiều kiếp nạn, không hướng nhân gian lịch vạn năm... Lần trước nghe Đại sư tổ niệm hai câu này thơ, không rõ ý gì, hôm nay cuối cùng cũng đã biết."
"Đi đi, đừng cay cú ở chỗ này, ngươi rốt cuộc vẫn chưa khai khiếu. Ta đến giúp ngươi một tay."
Đưa ngón cái tay phải ra, đặt tại nơi ấn đường của hắn, dùng lực nguyên thần trút vào trong cơ thể hắn...
Trần Hiểu Húc cảm giác trong thân thể mình hình như có một tầng lá mỏng bị đâm thủng rắc một tiếng, nguyên thần thoáng cái trở nên trong suốt dần, rất nhiều hình ảnh như những đoạn phim ngắn truyền phát liên tục trong đầu.
"Ồ, hắn phát quang rồi!" Qua Qua lại càng hoảng sợ, vội vàng từ trên vai hắn nhảy xuống, đứng xa xa nhìn hắn.
Trần Hiểu Húc toàn thân đều đang phát quang, hơn nữa da biến thành trong suốt, cảm giác này khiến Diệp Thiếu Dương nhớ tới loài sứa nào đó trong thế giới động vật... Hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ này, cao giọng nói rằng: "Trần Hiểu Húc, tình kiếp đã độ, ngươi nên thức tỉnh đi."
Qua hồi lâu, quang hoa trên người Trần Hiểu Húc mới từ từ thu lại, hắn mở hai mắt ra, nhìn Diệp Thiếu Dương liếc mắt, cười nói: "Thực sự là tựa như một giấc mộng. Cảm tạ sư tổ làm phép."
"Ngươi có nhớ tới điều gì không?"
"Nhớ tới rất nhiều chuyện, nhưng cũng đã quên hết." Trần Hiểu Húc cố sức phun ra một hơi thở, lo lắng nói rằng: "Nhưng mà tâm tư đã thông suốt rồi."
"Cho nên, đây là lúc ngươi nên đi làm chuyện cần làm."
"Con nên làm cái gì?"
"Vì sao ta để yên không động đến bọn Nguyên Thần? Bởi vì đó là địch nhân của ngươi, không phải của ta, tương lai tóm lại ngươi phải vượt qua hắn." Diệp Thiếu Dương nhún vai nói,"Ta giết hắn thì dễ, thế nhưng Pháp Thuật Giới † nav về sau sẽ lên yên. nhưng na1fđi thì khác naưØi dựa vào thực lực để lên, treo đánh tất cả những ai không phục, nắm trong tay toàn bộ Pháp Thuật Giới."
Trần Hiểu Húc nói: "Sư tổ thực sự cho rằng con là Nhân thần quan?"
"Cái gì Nhân thần quan có liên quan sao, năm xưa không phải cũng có tin đồn cái gì chuyển thế linh đồng, là ta sao? Ngươi có năng lực sẽ đánh bại tất cả đối thủ, thiên mệnh các thứ đều là lừa dối kẻ yếu."
Trần Hiểu Húc gật đầu, nói: "Nhưng chỉ sợ con phải làm sư tổ thất vọng rồi, con dự định một mình đi vân du thiên hạ."
"Không phải chứ?"
"Con tỉnh ngộ rồi, nhưng có một số việc con chưa suy nghĩ cẩn thận, hơn nữa hôm nay thực lực còn chưa ổn, cần phải khổ tu một phen."
"Cái này dễ, ngươi đi đi."
Trần Hiểu Húc cũng không nói cái gì, đứng dậy bái hắn một cái, xoay người bỏ đi.
Diệp Thiếu Dương nhớ tới điều gì, gọi hắn đứng lại, hỏi: "Ngươi bây giờ có còn không muốn sát sinh hay không?"
Trần Hiểu Húc nói rằng: "Con đã tỉnh ngộ, nhưng tín niệm vẫn như trước."
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không nói gì, giương mắt nhìn hắn đi.
"Ai da lão đại, thằng bé này thật là lạ đó." Qua Qua gãi đầu nói,"Cho tới bây giờ ta chưa từng gặp người nào kỳ quái như thế, rốt cuộc hắn muốn làm gì a."
"Hắn sẽ trở lại. Dù sao cũng là lần đầu tiên ta làm chuyện như vậy, đi thôi, đi làm chuyện chúng ta nên làm."
Diệp Thiếu Dương trở lại khách sạn bình dân, Nhuế Lãnh Ngọc đang chờ, những người còn lại đều đã đi về Thạch Thành trước.
"Thế nào?" Nhuế Lãnh Ngọc vội vàng hỏi hắn, vừa như một người vợ hiền giúp hắn cởi áo khoác, lại rót một chén trà đưa cho hắn.