Chương 3475: Kế Hoạch Mới (3)
Chương 3475: Kế Hoạch Mới (3)Chương 3475: Kế Hoạch Mới (3)
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút nói: "Lúc trước ta có làm huy hiệu, hình như Lão Quách vẫn còn, lần tới ta sẽ tìm hắn, à cô cũng rất thân với hắn, khi nào về tự mình tìm hắn đòi đi."
"Thực sao? Ông không gạt tôi chứ!" Sau khi Diệp Thiếu Dương xác nhận xong, Tô Yên vô cùng hưng phấn.
Lúc này Diệp Thiếu Dương mới lấy Huyền Tố Tú Cầu ra, đưa cả túi cho cô."Cô tự mình nghĩ cách đi, dù sao phải để mỗi người sờ một cái..."
Tô Yên kinh ngạc nhìn nhìn đồ vật to cỡ quả bóng chuyền trong tay mình, nghĩ đây chính là Huyền Tố Tú Cầu trong truyền thuyết, không khỏi có chút căng thẳng trương, lẩm bẩm nói: "Lúc sờ vào, rốt cuộc thế nào mới là Cửu Thiên Huyền Nữ?"
"Không biết." Diệp Thiếu Dương thành thật trả lời "Chuyện này đối với ai mà nói cũng đều là lần đầu tiên gặp phải, người thường sờ vào, nó sẽ sáng lên, thông linh với nó, cung cấp linh lực cuồn cuộn không ngừng, nếu như là Cửu Thiên Huyền Nữ... chắc phải có chút dị tượng không giống như vậy nhỉ."
Tô Yên lấy Huyền Tố Tú Cầu từ trong túi ra, một tay dán lên, Huyền Tố Tú Cầu lập tức sáng lên, phát ra ánh sáng màu cam đỏ, tựa như cầm trong tay một cây đèn lồng.
"Người thường sờ vào, đều sẽ như thế này, nếu như xuất hiện tình huống khác, tám phần mười chính là Cửu Thiên Huyền Nữ."
Diệp Thiếu Dương vừa dứt lời, chỉ thấy quang mang của Huyền Tố Tú Cầu ngày càng mạnh, từ từ rời khỏi hình cầu, tạo thành một tầng dầy dầy xung quanh, toàn bộ nhìn sơ qua hình như một quả cầu lửa to lớn.
"Lửa" từ từ lan tràn đến cánh tay Tô Yên, rồi đến người, Diệp Thiếu Dương và Vương Tiểu Bảo đang trợn mắt hốc mồm nhìn chằm chằm, toàn thân Tô Yên đều bị loại tia sáng như hỏa diễm này bao trùm, dường như bốc cháy lên.
"Này!"
Vương Tiểu Bảo phục hồi tinh thần lại, muốn đi tới cứu cô, bị Diệp Thiếu Dương kéo lại.
"Không cứu cô ấy sao?"
"Thứ này có thể giết người sao?"
"Như vậy là thế nào... A!" Vương Tiểu Bảo bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, la hoảng lên "! nào cô ấy chính là " Lúc này Huyền Tố Tú Cầu rời khỏi tay của Tô Yên, bay đến khoảng không cô khoảng chừng một thước cao trên đỉnh đầu, xoay tròn trên không, có năng lượng màu đỏ cam không biết là gì không ngừng phát ra ngoài, rơi lên người cô, lại bị cô hấp thu vào trong thân thể.
"Trời đất ơi, ta vốn muốn cô giúp ta tìm Cửu Thiên Huyền Nữ, không nghĩ tới... Không ngờ lại chính là cô, ha ha, thực sự là ý trời nha đậu móa!"
Chuyện này quả thực có chút kịch tính, có lẽ phải nói là không đủ kịch tính, nếu như là phim truyền hình các thứ, tình tiết nhất định là Tô Yên dùng đủ các loại biện pháp, cực khổ trăm bề đều không tìm ra Cửu Thiên Huyền Nữ, sau cùng trong một tình huống tình cờ mới tìm được rồi... Nhưng hiện thực chính là, Diệp Thiếu Dương vốn cũng không ôm quá nhiều hy vọng đối với kế hoạch này của Từ Văn Trường, tạm thời thử một lần, không nghĩ tới ngay người thứ nhất đã tìm được Cửu Thiên Huyền Nữ.
Không có tình tiết bước ngoặt bất ngờ, cũng không đủ kịch tính, hiện thực chính là như vậy, cứ như vậy thoáng cái đã xảy ra.
Tiểu cô nương này —— khả năng rất cao sẽ là con dâu tương lai của mình, lại chính là Cửu Thiên Huyền Nữ!
Lúc này quang hoa của Huyền Tố Tú Cầu từ từ mờ dần, tựa hồ năng lượng đã phát ra sạch sẽ, Tô Yên thoáng cái té xuống đất, Huyền Tố Tú Cầu cũng rơi trên người cô.
"Có người đến!" Vương Tiểu Bảo khẽ giọng nhắc nhở.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lại, mấy thiếu niên ban nấy đang uống trà nói chuyện trời đất đều đã đi tới bên này, nhất định là bị dị tượng trước đó hấp dẫn mà đến, phía trong đại điện cũng không ngừng có người đi tới.
"Ngươi đi giải quyết qua loa cho có đi!" Diệp Thiếu Dương đẩy Vương Tiểu Bảo qua đó.
"Chuyện này... Làm sao làm qua loa được, mượn cớ gì đây?"
"Tùy ngươi, dù sao không thể nói thật! Ta tránh đi trước đây!"
Diệp Thiếu Dương tiến lên một tay ôm lấy Tô Yên, cầm Huyền Tố Tú Cầu lên, bay thẳng đến chỗ sâu trong rừng cây, bay qua tường viện, một mạch xuống núi.
Tô Yên cả người lạnh lẽo, như mới lấy ra từ tủ lạnh, nhưng tay chân vẫn còn mầm.
Diệp Thiếu Dương cũng không biết ở trên người cô đã xảy ra chuyện gì, cống cô một mạch đi đến một sơn cốc, để dưới đất, nắm lấy cổ tay cô, rưới vào chân khí, cảm giác trong cơ thể cô có một lực lượng cực mạnh phòng ngự, che chở tâm mạch, nhưng tình huống này tràn ngập nguy cơ.
Chẳng lẽ là lực lượng Huyền Tố Tú Cầu quá mạnh mẽ, trong lúc nhất thời thân thể cô không thể thích ứng, xuất hiện triệu chứng hỗn loạn?
Diệp Thiếu Dương muốn ra tay giúp một phen, nhưng lại nghĩ, điều này có vẻ không khoa học a, nếu như đây thật sự là Huyền Tố Tú Cầu, làm sao lại tạo thành thương tổn đối với Cửu Thiên Huyền Nữ? Đúng lúc mình đang ở đây, nhưng chư thần chắc chắn sẽ không tính toán tỉ mỉ đến như thế, lỡ như bản thân mình không có mặt, để cô một mình tiếp xúc Huyền Tố Tú Cầu thì sao, lẽ nào quá trình cảm ứng này sẽ giết chết cô, vậy còn chơi cái rắm gì nữa.
Cho nên Diệp Thiếu Dương quyết định chưa xía vào, lỡ như đây là quá trình cảm ứng tất nhiên, bản thân mạnh mẽ nhúng tay vào cắt ngang hay gì đó, lại càng phiền phức. Vì vậy ở bên cạnh quan sát.
Tô Yên càng ngày càng lạnh, toàn thân kết thành một tầng sương, Diệp Thiếu Dương sờ người cô một cái cảm giác có chút đông cứng rồi, lúc này mới lại càng hoảng sợ, nghĩ thầm mặc kệ cái gì Huyền Nữ hay không Huyền Nữ, hay là cứu người trước thôi, vì vậy từ trong túi đeo lưng lấy ra hộp kim châm, lấy ra mười tám Thần Châm, trát trận cho Tô Yên, sau đó thôi khí quá cung, giúp dẫn dắt luồng năng lượng thần bí trong cơ thể cô.
Lực lượng này hùng hồn cường đại, dã tính rất mạnh, không phục sát chút nào, trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh ngạc vạn phần, lập tức dùng tới tỉnh lực hạng nặng, cuối cùng cũng chế phục được cỗ lực lượng này, toàn bộ quán chú vào trong huyệt Khí Hải của Tô Yên, thân thể Tô Yên từ từ mềm dần.
"Ngươi là ai?"
Tô Yên mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Diệp Thiếu Dương, trước đó để bảo đảm khí tức thông thường, Diệp Thiếu Dương lấy khẩu trang xuống, bị cô nhìn thấy mặt.
Trong sương mù, Tô Yên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, lập tức đi tới ôm cổ của hắn, rù rì nói: "Tiểu Mộc, tôi lạnh quá, cậu ôm chặt tôi..."
Cả người tiến vào trong ngực hắn.
Diệp Thiếu Dương cả người thoáng cái cứng lên, mỹ nữ ôm như vậy, bình thường mà nói nhất định là có cảm giác, nhưng Diệp Thiếu Dương lại không thể có chút cảm giác, ông trời, nếu đổi thành bất luận kẻ nào khác cũng đều quên đi, đây chính là bạn gái của con trai mình, con dâu tương lai!
Nhưng cả người cô lạnh buốt, Diệp Thiếu Dương lại không đành lòng đẩy ra cô, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt cô, nhắc nhở bản thân tựa như/ đang ôm eon của mình vâv †rond lòng lai không có môt tia †an niêm. Qua hồi lâu, Tô Yên từ từ tỉnh lại, Diệp Thiếu Dương vội vàng đeo khẩu trang lên lại.
Tô Yên tỉnh lại nhìn thấy mình ở trong ngực hắn, lại càng hoảng sợ, lập tức giãy giụa ra, nói rằng: "Ngươi là ai!"
"Ngô Gia Vĩ."
Tô Yên sửng sốt một hồi, cuối cùng cũng nhớ lại những gì đã trải qua,"Hình như tôi... đã hôn mê? Tôi không nhớ gì hết, tại sao tôi lại ở đây, đây là đâu?"
"Dưới chân núi. Cô bất tỉnh cho nên ta mang cô xuống núi."
"Vì sao? Ông..." Tô Yên nhớ những gì trải qua trước đó, khổ sở nói rằng "Ông còn ôm tôi."
"Bởi vì cô rét run cả người, là cô ôm ta." Diệp Thiếu Dương cười cười,"Yên tâm đi, cô cũng gọi ta là tiền bối, cô giống như con cái của ta, ta không có bất cứ tà niệm gì đối với cô."